Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2939

Chương 2939

Phản ứng đầu tiên của cô ấy lại là lo rằng nam thần trong nhà vệ sinh kia có thể biết được chuyện của cô ấy, sau đó hiểu lầm cô ấy, và sau đó… và không còn sau đó giữa hai người họ nữa.

Thảo nào Tô Lam hay nói rằng cô ấy vô.

tâm, có lẽ cô ấy thực sự vô tâm thật!

“Mặc dù nói như vậy là không hoàn toàn đúng, nhưng mà…”

Lâm Thúy Vân còn chưa ngụy biện xong thì điện thoại di động của Quan Triều Viễn đổ chuông, ngất lời cô ấy.

Quan Triều Viễn liếc nhìn màn hình điện thoại, thấy Lục Mặc Thâm đang gọi tới Anh vừa nhấn nút trả lời liền nghe thấy giọng nói bất cần của Lục Mặc Thâm ở đầu dây bên kia: “Ra đây uống rượu với tôi đi”

Quan Triều Viễn cau mày và liếc nhìn về phía Tô Lam và Lâm Thúy Vân đang bên đối diện: “Anh chắc chắn chưa?”

“Hai mươi phút nữa Thấm Tư Huy sẽ có mặt”

Lục Mặc Thâm nhíu nhíu mày rồi ngay lập tức cúp máy.

‘Thậm chí anh ta còn không để cho Quan Triều Viễn cơ hội để nói một lời nào, nếu không chắc chắn Quan Triều Viễn sẽ nói cho anh ta biết hiện tại anh đang ngồi đối diện ai Quan Triều Viễn im lặng đặt điện thoại xuống, đứng dậy và nói với Tô Lam: “Anh có chuyện phải ra ngoài một chút”

Tô Lam cau mày: “Anh nói muốn đến nhà dì ăn chực một bữa. Bây giờ dì đã đi mua đồ ăn rồi, anh lại định về trước sao?”

Lâm Thúy Vân bên cạnh cũng ngăn cản: “Đúng vậy đó, nam thần! Mẹ tôi rất quý anh. Nếu mẹ tôi về đến nhà mà thấy anh không có ở đây thì chắc chắn bà ấy sẽ thất vọng lắm đấy”

Lời nói của hai người hoàn toàn không thể lay chuyển được quyết định của Quan Triều Viễn, anh cầm chiếc áo khoác bên cạnh lên: “Lục Mặc Thâm tìm tôi”

Khi nghe đến cái tên này, trong nháy mắt Lâm Thúy Vân đã nổi điên lêt lừ, Lục Mặc Thâm, không thèm nói anh ta vừa mới gây ra biết bao nhiêu phiền phức cho tôi, bây giờ lại còn dám cướp người đàn ông của tôi và Tô Lam! Có phải anh ta to gan quá rồi không!”

Khuôn mặt Quan Triều Viễn tối sầm lại Tô Lam liếc nhìn người đàn ông của mình và dường như cô đã hiểu ra điều gì đó: “Thôi, thôi, được rồi, Thúy Vân. Bây giờ, giáo sư Lục gọi nam.

thần của cậu đi chắc hẳn là có chuyện gì đó rất quan trọng cần phải bàn bạc. Nói không chừng rắc rối của cậu sẽ được giải quyết ngay lập tức đấy Nói xong Tô Lam đứng dậy hôn má Quan Triều Viễn một cách rất tự nhiên: “Anh nhớ ăn một chút gì đó lót dạ trước khi uống rượu nhé.”

“Tối nay em sẽ đưa hai đứa nhỏ về, cần phải lo lắng cho em và các con đâ Thấy Tô Lam gật đầu, Lâm Thúy Vân cũng không cố chấp ép nam thần ở lại nữa, cô ấy xua xua tay: “Nam thần của tôi yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ được đưa vợ các các con của anh về nhà an toàn, chỉ có điều, anh phải thay tôi dạy dỗ cẩn thận cái loại súc vật Lục Mặc Thâm kia đi nhé!”

nh không Quan Triều Viễn cưng nựng xoa đầu Tô Lam, sau đó quay người đi ra ngoài Hai người phụ nữ đưa mắt nhìn anh rời đi, anh chào hỏi hai đứa trẻ ở sân trước rồi đi ra ngoài, rất nhanh sau đó, bên ngoài vang lên tiếng động cơ nổ máy.

Lâm Thúy Vân vắt chéo hai chân lại: “Chậc chậc, Tô Lam, cậu có biết bộ dạng vừa rồi của hai người trông như thế nào không, giống như một cặp vợ chồng già yêu nhau nhiều năm vậy.

Rõ ràng là mới nhận giấy đăng ký kết hôn cách đây không lâu mà, đúng không?”

Khuôn mặt của Tô Lam đỏ bừng khi bị nói như vậy, cô đưa tay ra, gõ vào đầu cô ấy: “Cậu đúng là đồ ngốc, có một số chuyện vốn dĩ cậu không thể hiểu được đâu!”

“Ôi thôi thôi, đây là lại bắt đầu bắt nạt mình, nói mình chưa từng yêu đương gì hết, đúng không?”

“Không phải đâu!”

Tô Lam cũng bắt chước Lâm Thúy Vân, khoanh chân lại: “Thật ra, đôi khi mình cũng cảm thấy loại cảm giác này rất thần kỳ. Rõ ràng, mình và anh ấy mới thực sự hiểu được tình cảm của nhau chưa được bao lâu nhưng lại rất tự nhiên, hết sức ăn ý, cảm giác giống như là đã ở bên nhau rất lâu rồi ấy”

“Cảm giác này chính là không cần phải đoan trang thục nữ trước mặt anh ấy, không cần phải quan tâm đến hình tượng, cũng không phải nhỏ giọng nói chuyện, cho dù có cười ngoác cả miệng ra cũng không thành vấn đề. Bởi vì cậu biết đấy, khi đi với anh ấy, mình không cần phải dè dặt, câu nệ, cũng không cần phải che giấu khuyết điểm của bản thân…”

Bình Luận (0)
Comment