Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2983

Chương 2983

Người đàn ông vấn cười như cũ, giọng nói quyến rũ: “Tên tôi là Âu Dương Hải, vệ sĩ của nhà cựu Công tước Philip ở Hoa Kỳ.”

“Âu Dương… Hải?”

Mộ Mẫn Loan lặp lại một cách máy móc, tầm mắt là một mảng mờ mịt ‘Vừa rồi, khi cô ta nhìn thấy bức ảnh thì đã loạng choạng chạy ra ngoài Vì vậy không kịp có thời gian để đọc bất kỳ thông tin nào khác.

Bối Bối ở bên cạnh cũng nhích lại gần, vẻ mặt lộ ra nghỉ ngờ: “Chị Mẫn Loan, chị muốn chọn người này sao?”

Mộ Mẫn Loan gật đầu, giọng run run: “Tôi…

Tôi muốn anh ta.”

Âu Dương Hải nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt của cô ta, thờ ơ nói: “Cô Mộ thật sự quyết định chọn tôi sao?”

Mộ Mắn Loan nhìn anh ta, hốc mắt lập tức đỏ hoe.

Đôi mắt to long lanh ấy tràn đầy sự cầu xin hèn mọn.

Có trời mới biết cô ta đã phải mất bao nhiêu sức lực mới có thể kìm chế được mình, không để nước mắt chảy ra: “Tôi… Tôi có thể không?”

Âu Dương Hải từ từ bước tới.

Anh ta cúi đầu, bộ dạng đó thân mật tới mức gần như sắp chạm vào trán cô ta: “Nhưng mà..

Tôi rất đắt đấy”

Trước khi Mộ Mẫn Loan kịp mở miệng trả lời, Bối Bối ở bên cạnh đã giành trước một bước: “Anh Âu Dương, anh muốn bao nhiêu?”

Cô ấy cảm thấy Mộ Mắn Loan hôm nay có gì đó không ổn cho lắm.

Bình thường chị ấy lãnh đạm và tỉnh táo, nhưng hôm nay cứ giống như là bị ma nhập.

€ó khi nào là thật sự bị khuôn mặt của người đàn ông này mê hoặc đến thất điên bát đảo, cam †âm tình nguyện để anh ta lừa tiền đấy chứ?Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Giọng nói của người đàn ông vô cùng lắng lơ, anh ta từ từ duỗi ra ba ngón tay.

“Ba tỷ hả?”

Người đàn ông liếc nhìn Bối Bối một cái, nhưng chỉ cười chứ không nói gì Bối Bối không khỏi cau mày: “Lẽ nào là ba mươi tỷ sao? Tiền lương một năm như vậy có hơi đắt rồi đó.”

Người đàn ông cúi đầu, nhìn chằm chäm vào Mộ Mẫn Loan và nói từng chữ “Đúng là ba mươi tỷ thật, có điều đó là lương hàng tháng”

“Lương tháng sao?”

Khi Bối Bối nghe xong thì không khỏi kinh hãi trợn mắt: “Ba mươi tỷ một tháng, sao anh không đi cướp ngân hàng luôn đĩ?”

“Bối Bối.”

Mộ Mẫn Loan lập tức quát lớn.

Lúc này Bối Bối mới bình tĩnh trở lại, cô ấy nhìn vào gương mặt của người đàn ông và cố gắng làm cho giọng nói của mình ôn hòa lại một chút: “Chuyện này… à ừm thì, anh Âu Dương à, chị Mẫn Loan là một ngôi sao, bảo vệ cô ấy không nhất thiết phải vào sinh ra tử, về phương diện giá cả này… có thể rẻ hơn một chút được không?”

“Không phải cô Mộ có một vị hôn phu rất giàu có đó sao?”

Âu Dương Hải cúi đầu nhìn cô ta, đáy mắt mang theo ý cười lạnh lẽo, chỉ nhìn một cái mà đã khiến người ta lạnh sống lưng: “Nếu cô Mộ thấy tôi đắt quá thì có thể tìm người khác rẻ hơn…”

“Tôi chỉ muốn anh thôi!”

Mộ Mẫn Loan không đợi anh ta nói xong thì đã vội vàng ngắt lời.

Trong đôi mắt to nổi lên hơi nước ấy: “Tôi không cần ai khác, chỉ muốn mỗi mình anh! Bất kể bao nhiêu tiền, bất kể phải trả cái giá nào đi chăng nữa, tôi chỉ muốn anh thôi!”

Bình Luận (0)
Comment