Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3068

Chương 3068

Bạch Ninh Hương ngồi trên xe lắn cũng không thể đuổi kịp, bà chỉ có thể run lên vì tức giận.

Nỗi tức giận trong lòng không thể trút bỏ, bà quay hướng xe lăn, lao về phía Tô Lam.

Bà chỉ căm tức không thể đứng dậy lúc này, nếu không nhất định phải hung hăng con người hèn hạ kia một cái!

Khi bà lao đến trước mặt Tô Lam, thuận tiên cầm ly rượu bên cạnh ném vào người cô.

Đúng lúc đó, đột nhiên có một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay cô.

Sức mạnh quá lớn khiến đôi tay cô đông cứng lại trong không khí.

Bạch Ninh Hương ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện người ngăn cản mình lại là Lục Mặc Thâm.

“Di à, hôm nay là ngày mừng thọ của ông cụ ì cũng không muốn làm ầm ïthành mất mặt Giọng nói của Lục Mặc Thâm nhẹ nhàng ôn ồn nhưng lại mang một cảm giác ngột ngạt khiến người ta không thể chống cự.

Bạch Ninh Hương liếc nhìn xung quanh, thấy rằng thực sự có nhiều người đang nhìn về phía này.

Bà lạnh lùng bỏ tay xuống, cố gắng duy trì phong thái đoan trang của mình: “Mặc Thâm, lẽ nào cậu cho rằng ngày hôm nay cô ấy đến đây làm náo động còn chưa đủ mất mặt sao?”

Tô Lam nhíu mày thật chặt, cô không hiểu rõ ràng đây là lần đầu tiên mẹ của Quan Triều Viễn nhìn thấy mình, tại sao bà lại cực kỳ có ác cảm với cô như vậy?

Cô nhìn Bạch Ninh Hương một cách đúng mực: “Di à, ngược lại cháu thấy phép lịch sự nên có cháu đều làm đúng mực rồi, nếu nói mất mặt thì có lẽ là thái độ của người nhà họ Quan hơi quá khích Cứ như vậy vừa ăn cứng vừa ăn mềm, Bạch Ninh Hương gần như bật cười tức giận: “Theo ý của cô thì cô không sai gì cả, người của nhà họ Quan mới sai hả?”

Biểu cảm trên gương mặt Tô Lam hờ hững: “Nếu dì cho rằng lời đó có ý như vậy, thì cứ cho là vậy đi ạ”

Bạch Ninh Hương tức giận đến mức không nói nên lời.

Tô Lam bình tĩnh nhìn bà: “Đây là lần đầu tiên hai chúng ta gặp nhau. Dì vốn dĩ cũng không hiểu rõ cháu. Nhà họ Quan các người cũng không hiểu rõ cháu. Nhưng các người ngay từ đầu đã nghĩ cháu muốn gả vào gia đình giàu có, muốn bay lên trời làm phượng hoàng mới bám lấy Quan Triều Viễn, cùng chỉ là đoán bừa mà thôi!”

Bạch Ninh Hương gật gật đầu, cười chế nhạo: “Được được được, cô biết cách ăn nói, hôm nay tôi cũng chỉ muốn nói cho cô biết một câu.

Chỉ cần tôi còn ở đây một ngày, tôi sẽ không để cô và Quan Triều Viễn ở bên nhau!”

Không biết tại sao vừa nghe đến câu nói này, Tô Lam đột nhiên nổi giận: lếu sự phán đối của dì thực sự có ích, cháu và Quan Triều Viễn làm sao có thể lấy được giấy đăng ký kết hôn, cháu làm sao có thể vào được gia phả của nhà họ Quan đây?”

Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Bạch Ninh Hương, Tô Lam lịch sự gật đầu với bà: “Di à, xem ra đì thật sự không thích cháu. Để tránh làm dì tức giận, cháu xin phép đi trước”

Nói xong, cô quay người đi về phía hòn non bộ ở sân trước.

Bạch Ninh Hương bị lời nói của cô làm cho †oàn thân phát run Bà quay xe lăn thật nhanh, đuổi theo vài bước: “Tô Lam, tôi đoán có một điều mà chắc hẳn Triều Viễn chưa bao giờ nói với cô?”

Không biết tại sao, nghe giọng điệu của bà, Tô Lam lại cảm thấy bất an trong lòng, cô liền dứt khoát dừng lại.

Bạch Ninh Hương thở ra một hơi dài, toàn thân đều đang run rẩy.

Điều bà muốn nói tiếp theo giống như tự tay vạch ra vết sẹo sắp lành trên cơ thể mình “Cô có biết rằng Triều Viễn có một đứa em gái không?”

Bình Luận (0)
Comment