Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3111

Chương 3111

Mỗi lần đều muốn để Tô Lam tiến dần từng bước, để cho bọn họ thừa nhận thân phận của cô.

Lúc này đây lại mang hai đứa con hoang về, chẳng lẽ tính trò cũ lặp lại, buộc bọn họ phải thừa nhận hai đứa con hoang kia sao?

Quả thực đúng là người sỉ nói mộng!

Quan Triều Viễn nhìn Bạch Ninh Hương, thanh âm thản nhiên: “Trước kia mẹ cũng không phải không biết phân biệt tốt xấu như vậy”

Bạch Ninh Hương giống như bị chọc đến chỗ đau, cười lạnh một tiếng.

Ngược lại dẫn xe lăn về bên cạnh Lệ Trí Thần.

Quan Triều Viễn nói đúng, bà thay đổi rồi.

Nhưng mà chẳng lẽ Quan Triều Viễn không biết vì sao bà lại biến thành cái dạng này sao?

Bạch Ninh Hương gắt gao cắn chặt răng, sắc mặt vô cùng khó coi Nếu không phải tâm can bảo bối của bà cứ như vậy rời khỏi, cảm xúc của bà không thể khống chế được, biến thành cái dạng này.

Nhiều năm như vậy, mỗi ngày bà nằm mơ tỉnh lại đều phát hiện gối mình ướt sũng.

Có đôi khi bà thậm chí còn sinh ra ảo giác, cảm thấy Bảo Ngọc của bà còn sống trên đời Cho đến lúc sau, bà bị chẩn đoán mắc chứng hoang tưởng, vẫn phải dùng thuốc khống chế. Tuy rằng hiện tại chứng hoang tưởng đã khỏi hẳn, nhưng Lệ Bảo Ngọc vẫn là bóng ma không thể tan đi trong lòng bà.

“Được rồi được rồi, thật vất vả mới về được một chuyến, ngồi xuống trước rồi nói sau”

Lệ Trí Thần phát hiện sắc mặt Bạch Ninh Hương vô cùng không thích hợp, mở miệng nói: “Dì Vương, mang vài ly trà đến đây”

Lệ Trí Thần liếc nhìn Quan Triều Viễn một cái, ánh mắt ngược lại rơi xuống trên người Tô Lam và hai đứa bé ngồi xuống trước rồi nói sau.”

“Cảm ơn chú ạ”

Tô Lam gật đầu, nằm tay hai đứa con, lần lượt ngồi xuống bên cạnh Quan Triều Viễn.

Tô Duy Hưng là đứa nhỏ thông minh, vừa vào cửa liền nhận ra không khí không đúng, cho nên từ đầu đến giờ không mở miệng.

Nhưng Tô Mỹ Chỉ lại đơn thuần ngây thơ, căn bản không biết được mùi thuốc súng trong không khí.

Tuy rằng ông bà nội trước mắt không giống tưởng tượng, có vẻ rất lạnh nhạt.

Nhưng trong nhận thức của Tô Mỹ Chi, chỉ cần cô bé nhiệt tình nói chuyện, người ta sẽ thích cô bé.

Tô Mỹ Chỉ sợ hãi bước hai bước đến bên cạnh Bạch Ninh Hương: “Bà nội…”

Bàn tay nhỏ bé mập mạp còn chưa đụng tới Bạch Ninh Hương thì đã bị đẩy mạnh ra.

Âm thanh của Bạch Ninh Hương đột nhiên cao lên: “Câm miệng cho tôi, tôi không phải bà nội của côi”

‘Vóc dáng của Tô Mỹ Chỉ vốn nhỏ, bị đẩy như vậy trực tiếp ngã xuống đất, đầu gối nháy mắt sưng đổ lên.

Lúc này cô bé không cảm thấy đau, nhưng nhìn bà nội không thích mình, hốc mắt lập tức đỏ lên Nhưng cô bé nhớ kỹ lúc trên xe mẹ đã dặn dò mình, không dám gào khóc, chỉ có thể cản môi, cúi đầu tủi thân nức nở, “Mẹ! Mẹ làm cái gì vậy?”

Sắc mặt Quan Triều Viễn đột nhiên thay đổi, một bước vọt lên, nhanh chóng bế Tô Mỹ Chỉ lên.

Nhìn thấy đầu gối sưng đỏ của cô bé, thật cẩn thận xoa cho cô bé.

“Quan Triều Viễn! Con bé đó là…”

Bình Luận (0)
Comment