Chương 3151
Bởi vì bệnh viện trung tâm cách nhà hàng Cẩm Tú Hổng tương đối gần nên Quan Triều Viễn trực tiếp dẫn hai đứa nhỏ đi bộ qua đó.
Lục Anh Khoa lái xe chầm chậm theo sau bọn họ, dùng đèn xe rọi đường cho bọn họ.
Cũng không biết có phải là vì Quan Triều Viễn chủ động hay không, hay là vì bữa cơm hôm thực sự quá ngon miệng mà Tô Lam nhìn ba chiếc bóng một lớn hai nhỏ chậm rãi kéo dài dưới ánh đèn vàng lại sinh ra một cảm giác vô cùng ấm áp, len lỏi vào mọi ngóc ngách trong trái tim cô.
ô chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của mình đang nằm gọn trong lòng bàn †ay của Quan Triều Viễn: “Anh thích đứa bé ngày hôm qua không?”
Tô Lam đang nói về người mẹ và đứa con trai nhỏ mà bọn họ gặp mặt ngày hôm qua.
Quan Triều Viễn suy nghĩ một lúc, nhớ lại cảnh tên nhóc đó chui vào ngực Tô Lam làm nũng thì đen mặt nói: “Không thích.”
“Tại sao lại không thích? Chẳng lẽ anh không cảm thấy thãng bé rất đáng yêu sao?”
Quan Triều Viễn khẽ nhướng mày, anh cũng không thể nào mà nói rằng lại đi ghen với một đứa nhóc chỉ mới mấy tuổi được.
“Con gái ngoan hơn”
Nói đến câu này, Quan Triều Viễn dường như nhận ra điều gì đó, anh đột ngột phản ứng lại, quay đầu sang nhìn Tô Lam: “Em muốn cùng anh sinh thêm một đứa nữa sao?” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Khuôn mặt thanh tú của Tô Lam chợt đỏ ứng lên: “Anh nói vớ nói vẩn cái gì đớ? Ai thèm sinh con với anh hả?”
Dẫu sao chuyện con cái này cũng không thể cưỡng cầu được, nếu như nói có là có liền thì cô.
đã mang thai từ lâu rồi. Vả lại bây giờ cô cũng đã biết Tô Mỹ Chỉ và Tô Duy Hưng là con của Quan Triều Viễn rồi, cho nên chuyện sinh đứa thứ ba thực sự là không năm trong kế hoạch của cô.
Hai người cứ câu được câu không như vậy nói chuyện với nhau dọc đường đi, không lâu sau thì đã đến bệnh viện trung tâm.
Nửa tháng trước, Tần Tấn Tài đã được thăng chức từ cố vấn viên thành giáo sư thỉnh giảng của bệnh viện trung tâm, trên tầng bốn còn đặc biệt dành riêng một phòng làm việc cho anh ta.
Cả nhà Quan Triều Viễn vừa mới bước đến cửa phòng thì nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói như sắp bùng nổ đến nơi: “Ây, con nói này, có phải mẹ nhầm lẫn chỗ nào rồi hay không vậy? Cái người tên Vương Thanh Hiên gì gì đó nhìn cũng sắp bốn mươi tuổi rồi, không những thế bà ta lại còn có một đứa con trai đã chín tuổi, bây giờ mẹ lại sắp xếp cho con đi coi mắt với bà ta, chẳng lẽ con trai của mẹ không có ai yêu, mất giá đến thế sao?”
Từ giọng nói từ bên trong truyền ra, có thể nghe được Tân Tấn Tài đã sắp bị mẹ Tân ép đến đường cùng, nhưng anh ta vẫn kiên trì kháng cự: “Được rồi, trước tiên không nói tới chuyện này, con nói về bà Vương Thanh Hiên kia đã, bà ta đúng là đồ mắt lé! Hôm đó con ngồi đối mặt với bàta ơm, ánh mắt bà ta nhìn con suýt chút nữa là “Con trai của mẹ tốt xấu gì cũng là nhân tài trong giới y học, mấy chuyện tìm bạn gái như này cứ để mẹ quyết là được rồi, con đừng có mà lao †âm làm gì?”
“Rốt cuộc là mẹ làm sao vậy? Đừng có lúc nào cũng lấy cha con ra đe dọa con có được không?”
“Được thôi, đây là lần cuối cùng đó, mẹ nói cho con biết, ba giờ chiều ngày mai, mẹ nói rồi đó.”
Không dễ dàng gì mới cúp điện thoại được, Tần Tấn Tài thả người trên ghế sô pha, bộ dạng thất thần như là mất hết linh hồn Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến ba tiếng gõ trầm ổn.
Tân Tấn Tài đang bực ở trong người nên rống lên với cái cửa: “Hôm nay tâm trạng không tối không khám bệnh, tìm người khác đi”