Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3157

Chương 3157

Cô không lên tiếng mà ôm lấy đầu của mình: Tên đàn ông này bị cái gì vậy trời? muốn bất tán hay gì vậy? Mình đã chạy trốn tới đây luôn rồi mà sao anh †a vẫn có thể tìm thấy nhanh như vậy chứ? Lục Mặc Thâm không vui nhìn bộ dạng như tai vạ sắp đổ lên đầu của Lâm Thúy Vân.

Một tay anh ta đút túi quần, vẻ mặt lãnh đạm bước tới: “Những lời hôm đó nói với Lê Duyệt Tư, có phải là cảm thấy rất sảng khoái, rất hả giận đúng không?”

Không nhắc đến chuyện này thì đã chẳng sao, một khi nhắc đến chuyện này Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa không tên, thổi một chút là bùng lên ngay lập tức.

Cái tên này đuổi theo mình lâu như vậy thì ra là đến để đòi bất bình dùm cho Lê Duyệt Tư à? Nghĩ đến đây, cô dứt khoát đứng dậy, trên mặt là biểu cảm ngoài cười nhưng trong lòng không vui: “Thì làm sao? Chọc giận bảo bối yêu quý của anh rồi nên anh huy động lực lượng chạy tới đây †ìm tôi gây rắc rối sao, muốn giết người diệt khẩu àm Bảo bối yêu quý của anh giận rồi sao? Lục Mặc Thâm cau mày không hài lòng “Bảo bối yêu quý của tôi!? Lâm Thúy Vân hừ lạnh một tiếng: “Được rồi đó, đừng giả bộ nữa, Lê Duyệt Tư là vị hôn thê của anh, anh tưởng tôi không biết sao? Rõ ràng là có vị hôn thê rồi mà còn đeo bám tôi, đó là ý gì chứ? Có tin tôi báo cáo anh cưỡng đoạt phụ nữ không?”

Lục Mặc Thâm nhìn vẻ mặt đầy phần nộ của cô, đột nhiên lên tiếng: “Ghen rồi à?”

Lâm Thúy Vân sững sờ trong chốc lát, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng: “Ghen cái đùi gà của mẹ anh đó, bớt đánh trống lảng với tôi đi”

“Được, vậy chúng ta nói việc chính đi.”

Đôi mắt đen lạnh lùng của Lục Mặc Thâm rơi vào trên người cô: “Tôi đã từ hôn rồi, cho nên tôi với cô ở bên nhau, tôi chạm vào cô cũng là hợp tình, hợp lý, hợp pháp, còn vấn đề gì khác không?”

Lâm Thúy Vân sửng sốt một chút.

Sao cơ? Từ hôn rồi ư? Cứ vậy mà từ hôn thật rồi sao? Đây là việc xảy ra lúc nào vậy? Tại sao cô lại không biết chút gì hết vậy? Nếu đúng như Lục Mặc Thâm nói, nếu thật sự.

từ hôn rồi thì việc anh ta đụng chạm vào cô hình như cũng không sai trái gì lắm? Nhất thời, Lâm Thúy Vân có chút nhụt ý: “Giáo sư Lục, tôi nói cho anh biết, sở dĩ tôi nói những lời đó với Lê Duyệt Tư hoàn toàn chỉ là để khen ngợi anh, anh không những không được tìm tôi gây rắc rối mà còn phải biểu dương tôi nữa cơ”

Biểu dương cô ấy sao? Cô nhóc này quả đúng là mạnh miệng Lục Mặc Thâm lười nói chuyện vớ vẩn với cô, trực tiếp bước tới nắm lấy cánh tay cô, kéo cô trở.

về “Sau này không được phép chạy khi thấy tôi, nghe chưa?”

Lâm Thúy Vân vẫn đang liều mạng vùng vấy, nhưng với sức lực của cô ấy hoàn toàn không phải là đối thủ của Lục Mặc Thâm.

ô có chút hoang mang nhìn anh ta: “Anh muốn đưa tôi đi đâu vậy? Có gì chúng ta từ từ nói chuyện.”

“Về nhà tôi.”

Lâm Thúy Vân trực tiếp trợn tròn mắt: “Cái gì? Tôi không muốn, tôi mới không thèm.

tới nhà anh đâu, kêu tôi đi cùng anh cũng được, nhưng phải đưa tôi về nhà tôi cơ.”

“Không cần, vừa rồi tôi đã gọi điện thoại báo cho dì rồi, dì ấy nói tối nay cô cứ ngủ ở chỗ của tôi đi”

“Tôi không muốn, tôi không muốn…

Lục Mặc Thâm kéo cô trở lại, rồi trực tiếp ném cô vào ghế sau xe, nhanh tay thắt dây an toàn lại cho cô.

Khi Lâm Thúy Vân đang luống cuống tay chân chuẩn bị chạy trốn thì phát hiện cửa xe đã bị khóa trái Nhìn thấy Lục Mặc Thâm đang bình tính chuẩn bị lái xe, cô ấy suýt bật khóc luôn rồi “Lục Mặc Thâm, rốt cuộc anh có còn là người hay không hả? Anh có biết loại hành vi này được gọi là bắt cóc hay không?”

Ôi trời ơi.

Nếu đêm nay mình mà ngủ với anh ta, nhất định sẽ bị đụng chạm cho coil Mình không muốn đâu, ai tới cứu mình đi mà!

Lục Mặc Thâm khởi động động cơ với vẻ mặt thờ ơ, giọng nói trong chốc lát trở nên trầm thấp và u ám: “Muốn xuống xe à?”

Lâm Thúy Vân gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc: “Ưmưmưm”

“Vậy thì đem những lời hôm đó nói với Lê Duyệt Tư lặp lại một lần nữa đi”

Bình Luận (0)
Comment