Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3213

Chương 3213

Anh ta cổ ý dừng lại, trên khuôn mặt nở một nụ cười kỳ lạ: “Cục cưng nhà tôi muốn đi đâu, cô ấy muốn ở lại hay đi cùng anh là quyền tự do của cô ấy, anh nên đi hỏi cô ấy thay vì hỏi tôi”

Cục cưng, Khi nghe thấy kiểu xưng hô này, khuôn mặt tuấn tú của Quan Triều Viễn lập tức tối sầm lại.

Phó Hoàng Lan ở bên còn cạnh còn phô.

trương kiêu ngạo hơn: “Anh Quan, anh nghe thấy chưa? Người này dám trước mặt anh gọi Tô Lam là cục cưng, hai người bọn họ làm sao có thể không có gì được!”

Phó Hoàng Lan còn chưa dứt lời đã nghe thấy Quan Triều Viễn khó chịu hét lên: “Câm miệng!”

Phó Hoàng Lan bị dọa nhanh chóng ngậm miệng lại.

Quan Triều Viễn nhìn về phía phòng tắm.

Sau đó, anh trực tiếp bước đến mà không nói một lời Khi đến trước cửa phòng tắm, Quan Triều Viễn phát hiện cửa kính đã đóng chặt.

Anh kìm nén những cảm xúc phức tạp, nói một cách rất kiên nhẫn: “Tô Lam…”

Tiếng nước chảy trong phòng tắm rất nhanh liền ngừng lại Tô Lam dường như đã bình tĩnh lại một chút, tỉnh táo cũng đã khôi phục rất nhiều, vì vậy cô chống tay đứng lên: “Tôi cần thay một bộ quần áo khác, bộ trên người tôi ướt hết rồi”

Giọng nói vừa dứt, tiếng nước trong phòng ẩm lại tiếp tục vang lên.

Tô Lam chống hai tay lên cạnh bàn thay quần áo, nhìn mặt mình trong gương, tuy rằng đã dùng nước lạnh rửa, nhưng đôi mắt vẫn có chút mê man Rõ ràng tác dụng của thuốc trên người cô vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.

Vài phút sau, Quan Triều Viễn nhanh chóng đưa quần áo vào.

Tô Lam giơ tay ra lau khô người, động tác có chút vụng về.

Thay quần áo xong, cô tùy tiện lau qua mái tóc ướt sũng, sau đó mở cửa bước ra ngoài Bởi vì đã ngâm mình trong nước lạnh nên từ đầu đến chân cô đều lạnh toát, cô xoa tay, hy vọng có thể khôi phục thân nhiệt càng sớm càng ốt, tránh gây hại cho đứa bé trong bụng.

Quan Triều Viễn lúc này vần đang đứng ở cửa.

Tô Lam vừa mở cửa, ánh mắt hai người liền đụng phải nhau.

Khuôn mặt của Tô Lam tái nhợt một cách bất thường, Quan Triều Viễn nhìn thấy không khỏi cau mày.

Anh bước tới vài bước, ngay khi nắm lấy bàn †ay nhỏ bé của cô, ánh mắt anh liền trở nên lạnh lẽ: “Sao tay em lại lạnh thế này?”

Tô Lam dường như không nghe thấy Triều Viễn đang nói gì, cô chỉ mở to mắt nhìn chäm chẵm vào Tô Duy Nam.

Quan Triều Viễn vươn tay cởi bỏ áo vest trên người bọc lấy cơ thể lạnh lẽo của cô, cũng không.

hỏi tại sao cô lại đột nhiên xuất hiện ở đây, mà chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Em về nghỉ ngơi trước đi. Tôi sẽ nhờ Lâm Mộc nấu canh gừng giải cảm cho em”

Tô Lam cuối cùng cũng hoàn hồn, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Quan Triều Viễn: “Anh không định giải thích cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra sao? Sao anh lại ở đây? Sao anh trai tôi cũng xuất hiện ở đây?”

Chuyện này chắc chắn không phải là sự trùng hợp ngấu nhiên, hoặc là Quan Triều Viễn đã biết anh trai cô đang ở đâu nhưng lại không nói cho cô biết.

Quan Triều Viễn liếc nhìn Tô Duy Nam: “Vê nhà nói cho em biết nhé?”

Tô Lam muốn giấy ra, nhưng lại chẳng còn sức lực.

Cô quay đầu lại nhìn Tô Duy Nam, chỉ cảm thấy hai mắt nong nóng đỏ bừng: “Anh?”

Bình Luận (0)
Comment