Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3452

Chương 3452

Quan Triều Viễn vội vàng ngồi dậy và lật tấm chăn lên “Tách” một tiếng, ánh đèn trong phòng ngủ được bật sáng lên.

Tô Lam không có ở bên cạnh.

Vừa nhớ đến thái độ của Tô Lam đối với mình lúc chiều thì thần kinh Quan Triều Viễn đã bắt đầu trở nên căng thắng lên.

Anh bước xuống giường, cả người cảm thấy khó chịu vô cùng và xông ra bên ngoài.

Lúc này, trong đầu anh dường như lướt qua hàng ngàn cái suy nghĩ vấn vơ.

Tô Lam chắc không phải lại bỏ nhà ra đi giống lần trước chứ?

Lúc nấy khi anh thức dậy có nhìn lướt qua cái đồng hồ treo trên tường thì phát hiện đã là một giờ sáng rồi.

Bây giờ cô còn có thể đi đâu được chứ?

Đến nhà Lâm Thúy Vân hay là đến tìm Nhan Thế Khải rồi?

Vừa nghĩ đến đây, Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy trong lòng mình đang khó chịu vô cùng, anh lao đi những mũi tên về phía hành lang.

Vừa mới đi ra đến khúc quanh ở cầu thang thì đột nhiên nghe thấy phía dưới lầu vang lên những âm thanh xì xâm nhỏ.

Quan Triều Viễn dừng bước chân của mình lại và phát đang sáng đèn.

Những âm thanh thỏ thẻ và tiếng động hình như cũng được truyền đến từ phía đó.

Quan Triều Viễn bởi vì vội vã nên không kịp đi giày, cứ thế từng bước từng bước đi xuống lầu.

Ở phía bàn ăn anh nhìn thấy một hình bóng cô đơn của ai đó.

Bóng lưng trước mặt mình khá quen thuộc, không phải Tô Lam thì còn ai chứ?

Con tim đang lo lắng thấp thỏm ban nãy cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Nhưng rất nhanh chóng lại hiện lại một nghỉ vấn khác, bây giờ đang là nửa khuya cô phòng khách dưới lầu một ấy ngồi đây làm gì chứ?

Quan Triều Viễn tiến lên phía trước một rất nhiều sự nghỉ vấn.

Khi anh đi về phía cô còn cách một khoảng không xa thì Tô Lam đột nhiên bắt đầu ho một cách sặc sụa.

“Khu khụ khu…”

Khuôn mặt Quan Triều Viễn biến sắc và nhanh chóng chạy qua đó “Em sao thế?”

Tô Lam đột nhiên bị sự xuất hiện đột ngột của anh dọa cho một phen, ngụm sữa tươi vừa uống vào đột nhiên sặc một cái trực tiếp phun hết về phía Quan Triều Viễn Quan Triều Viễn cũng không hề né tránh má cứ thế đứng đó để mặc cho Tô Lam phun ướt đãm hết khuôn ngực của anh.

“Khụ khụ..”

Tô Lam khó khăn lắm mới bình tĩnh lại: “Anh…anh đêm hôm khuya khoắt tự nhiên lại đứng sau lưng người ta làm gì thế? Anh có biết như thế sẽ dọa chết người không hả?”

Trái tim bé nhỏ của cô tới bây giờ vẫn còn đang đập thình thịch liên hồi lên đây!

Quan Triều Viễn chau mày lại, ánh mắt lướt qua cái bàn trước mặt Tô Lam.

Trên bàn đang ở một bát mì tương đen còn nóng hổi, kế bên còn có một đĩa trái cây được gọt sẵn, bên cạnh bàn tay được đặt một ly sữa tươi vừa uống xong Dường như nhận ra ánh mắt của Quan Triều Viễn nên khuôn mặt Tô Lam đột nhiên đỏ bừng đi.

Bình Luận (0)
Comment