Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3528

Chương 3528

Trong chốc lát, bầu không khí trên bàn ăn cũng nguội lạnh dần.

Có một loạt tiếng bước chân từ phòng tảm truyền đến, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn sang.

Vốn dĩ còn tưởng rằng Mộ Vấn An đã xử lý xong những vết bẩn ở trên người, nên chuẩn bị quay lại bàn ăn.

Nhưng ai biết được rằng, cô ta vậy mà lại trực tiếp cúi đầu đi về phía cánh cửa ra vào.

Lâm An Nguyên đi theo sau cô ta, hết sức khó xử báo với họ: “Cha mẹ, ừm… Chuyện là, Vấn An cảm thấy cơ thể không được thoải mái cho lắm, cho nên phải về trước rồi, giờ con ra tiễn cô ấy”’ Mẹ Lâm vội vàng đứng dậy: “Này.”

Thế nhưng. Lâm An Nguyên đã xoay người bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại, mẹ Lâm tức giận đến mức trực tiếp nện gãy đôi đũa: “Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế trời?”

Kết quả là, bữa ăn này cứ như vậy qua loa kết thúc.

Mẹ Lâm hậm hực ăn cơm cho xong rồi đi thu dọn đồ đạc, suốt cả buổi tối hôm nay sắc mặt của bà ấy chẳng hề dễ chịu được giây phút nào.

Trái lại Lâm Thúy Vân cứ ngâm nga một đoạn giai điệu và bày mấy món ăn nhẹ mà Quan Triều Viễn mang đến cho cô ấy ra ngoài.

Dưới ánh đèn điện chiếu rọi màn đêm bao phủ khoảng sân phía trước biệt thự, bốn người họ dẫn theo hai đứa nhỏ ngồi xuống trò.

chuyện với nhau Lục Mặc Thâm híp mắt lại, nhìn chằm chăm Lâm Thúy Vân đang bận rộn không hề ngơi nghỉ, từ tốn cất lò “Sao đấy, có phải là làm ra cái chuyện chia rẽ hai người yêu nhau thế này nên em cảm giác cực kỳ sảng khoái không?”

Thấy mưu kế vặt vãnh của bản thân bị chọc thủng, Lâm Thúy Vân cũng chẳng buồn giấu giếm mà thẳng thắn.

Cô ấy cầm một chiếc bánh kem nhỏ lên rồi nhét thẳng vào trong miệng mình: “Hai người họ không thích hợp làm một cặp đôi đâu!”

Lục Mặc Thâm cười khẩy, nói với Lâm Thúy Vân: “Nếu như anh nhớ không lầm thì lúc đầu em thậm chí còn coi anh như kẻ thù sống chết không đội trời chung mà!”

Khi anh ta nói đến đây, còn cố ý nhích lại gần Lâm Thúy Vân một chút. Nghe xong lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thúy Vân lập tức bừng lên sắc đỏ thẹn thùng.

Lục Mặc Thâm đè thấp âm lượng giọng nói của mình xuống, dùng âm thanh mà chỉ hai người mới nghe thấy được nói vào bên tai Lâm Thúy Vân: “Nhưng mà bây giờ thì sao, mặc kệ là về phương diện nào, ngay cả là khi ở trên giường, chẳng phải chúng ta cũng vô cùng hòa hợp hay sao?”

Chết tiệt, người đàn ông mặt người dạ thú này!

Lâm Thúy Vân vội vã liếc nhìn qua hướng Tô Lam và Quan Triều Viễn.

Sau khi xác định rằng họ và hai đứa trẻ không hề nghe thấy bất kỳ nội dung không lành mạnh nào bên trong, cô ấy mới nắm lấy một ít đồ ăn nhẹ và nhét thẳng vào miệng của Lục Mặc Thâm: “Dù sao thì anh cũng là giáo viên chỉ dạy biết bao nhiêu người, phiền anh chú ý của bản thân một chút có được không? Đôi mắt của Lâm Thúy Vân này chính là mắt vàng chói lửa có khả năng phân biệt thật giả, thiện ác đấy. Đã quan sát đến ai thì người đó sẽ không tài nào chạy thoát được đâu, ở cô gái đó hình như có chút gì đó không được hợp lý cho lắm!”

Nghe thấy thế, đôi mắt của Tô Lam hơi lóe sáng lên.

Hai người quả nhiên là bạn thân của nhau, toàn bộ những suy nghĩ đều hướng tới cùng một chỗ.

“Lẽ nào mọi người không cảm thấy cái cô Mộ Vấn An đó dường như trông có vẻ quen quen sao?”

Tô Lam nói ra những nghỉ ngờ nơi đáy lòng bản thân ra trước.

Đôi mắt của Quan Triều Viễn chớp sáng, những ký ức liên quan đến Mộ Vấn An bắt đầu hiện lên một lần nữa trong đầu anh.

Bình Luận (0)
Comment