Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3820

Chương 3820

Điện thoại ngắt, ông Hồng cũng bước từ trong thang máy ra.

Ra khỏi thang máy đến tận khi rời khỏi tòa nhà tập đoàn Âu thị, ông ta vẫn luôn suy nghĩ đến câu nói vừa nãy.

Cái gì mà nếu là con người thì đều sẽ có nhược điểm chứ?

Người giống như Tô Duy Nam, là một nhân vật truyền kỳ thì nhược điểm của cậu ta sẽ là cái gì đây?

Đúng lúc ông ta chuẩn bị lên xe, bọn họ thoáng bắt gặp một bóng người cao gây vừa lướt qua.

Bước chân của ông Hồng hơi dừng lại một chút, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn theo.

Người phụ nữ kia mặc một chiếc váy trắng, tóc đen, điển hình cho những người phụ nữ phương đông trang nhã cao quý, từng động tác giơ tay nhấc chân đều chứa đựng hơi thở quý tộc được tạo thành một cách tự nhiên.

Chỉ là trên người người phụ nữ ấy có một sự xa cách nhàn nhạt khiến cho người ta khó quên được.

Nhìn qua một cái thôi cũng đủ cho ông ta phân biệt được, người phụ nữ này là kiểu người chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không thể khinh thường đùa bốn được.

Đột nhiên ông Hồng có cảm giác hơi ngẩn ngơ, người phụ nữ phương đông xinh đẹp này làm cho ông ta nhớ đến một người mà ông ta vẫn luôn giấu kín trong ký ức.

“Alo, Duy Nam, em đến nơi rồi… Vâng, em đang ở dưới lầu tập đoàn Âu thị, đây đợi anh được không… Vâng”

Giọng nói của người phụ nữ dễ nghe như tiếng chuông bạc.

Sau khi tắt điện thoại, trên gương mặt của cô ta xuất hiện một nụ cười ngọt ngào.

Ánh mắt của ông Hồng đột nhiên trở nên lạnh lẽo: Duy Nam sao? Người phụ nữ này mới vừa tự gọi điện cho Tô Duy Nam sao?

Khóe miệng ông Hồng nhẹ nhàng hé ra, ông ta lập tức xoay người lên xe, rất nhanh đã bấm lại dấy số vừa nấy lần nữa: “Thưa ngài, tôi đã nghĩ ra được nhược điểm của Tô Duy Nam rồi, không mất bao lâu nữa thì người mà ngài muốn tìm rất nhanh sẽ xuất hiện thôi!”

Tám giờ tối, sân bay Elburg.

Sau khi Weilia đã đợi được một lúc lâu, rốt cuộc lúc sắp hết người ở cửa ra vào cô ta đã nhìn thấy được một dáng người quen thuộc.

Đó là một cô gái, cô ta ăn mặc chiếc áo.

lông rộng thùng thình, đội mũ, đeo kính râm, đeo găng tay, gần như bịt kín tất cả Cô gái kia hình như cũng đã nhìn thấy ‘Weilia, cô ta nhanh chóng chạy về phía bên này, ngay lập tức dừng trước mặt Weilia: “Chị, chị đến rồi”

Giọng nói của cô ta khàn khàn, giống như móng tay cào trên mặt kính thủy tinh vậy, khiến cho người nghe cảm thấy rất khó chịu.

Weilia không nghỉ ngờ gì nhìn cô gái trước mặt mình: “Gô là cô ấy đúng không?”

Người phụ nữ cần răng thật chặt, thậm chí cơ thể cô ta cũng không kìm được mà run rẩy.

Cô ta tự tay tháo kính râm trên mặt xuống, sau đó cũng tháo luôn khẩu trang xuống.

“Oh my godl”

‘Weilia bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình, hai chân cô ta như nhũn ra, suýt chút nữa thì ngã ngay ra mặt đất.

Bình Luận (0)
Comment