Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4279

Chương 4279

Anh ấy cúi đầu, đưa mắt nhìn khắp cửa xe.

Ngay sau đó, một vài giọt máu chưa khô được tìm thấy trên thành xe.

“Cái này là cái gì?”

Nhìn thấy Tô Duy Nam đang ngồi xổm ở ghế sau Rolls-Royce, Mộ Mẫn Loan và Tô Lam cũng nhìn theo.

Tô Duy Nam đã từng nhập ngũ nên cũng khá nhạy cảm với mùi máu.

Anh ấy đưa tay sờ nhẹ vào vết máu chảy trên bàn đạp rồi đưa lên mũi ngửi, sắc mặt anh ấy chợt biến sắc: “Đây là vết máu?”

Sắc mặt của Tô Lam và Mộ Mãn Loan thay đổi đột ngột.

Trong chiếc xe này chỉ có hai người, chẳng lẽ một người trong số họ đã bị thương?

Tô Duy Nam đứng dậy quay lại nhìn Tô Lam: “Vừa rồi khi kiểm tra vết thương của Bảo Anh, anh phát hiện cô bé chỉ bị trây đầu gối và không chảy máu, trên người cũng không có vết thương nào khác.”

Tô Lam sững sờ một lúc, mặt tái mét nhìn Tô Duy Nam: “Anh trai, ý của anh là vết máu trên người Bảo Anh có thể là của Quan Tử Việt hoặc là của Vi Viư?”

“Vi Vi, Vi Vi! Trong lòng Mộ Mẫn Loan mạng sống của Mộ Nhất Vi còn quan trọng hơn cả mạng sống của cô ta.

Lúc này, Tô Lam không kịp nói bất cứ điều gì.

Thì Mộ Mãn Loan bên cạnh đã bắt đầu lo lăng đập vào kính cửa sổ xe: “Vi Vĩ, Vi Vi, mau nói cho mẹ biết, hai con có bị thương ở đâu không?”

Lúc này, Mộ Mãn Loan vẫn còn lo lắng khi biết được răng hai đứa nhỏ trên xe có lẽ đã bị thương.

Cô ta cứ đứng bên cửa kính ô tô, đập mạnh vào cửa: “Nhất Vi, con ra đây cho mẹ xem! Có bị thương không? Mau lên!”

Dù tính tình của Quan Tử Việt bướng bỉnh đến đâu, nhưng thằng bé luôn được Tô Lam và những người khác nâng nỉu trong lòng bàn tay từ nhỏ đến giờ.

Chưa kể đến việc bị thương và chảy máu, ngay cả một cơn cảm lạnh nhỏ lúc bình thường cũng có thể khiến Tô Lam lo lắng.

Mà vừa rồi trên người Bảo Anh đổ nhiều máu như vậy, e rằng không phải là một vết thương nhỏ bình thường.

Càng nghĩ về điều đó, Tô Lam càng lo lắng, đôi mắt bắt đầu đỏ hoe.

Cô bắt đầu khóc lóc và van xin, đập cửa xe với vẻ vô cùng lo lăng: “Tử Việt, con nghe mẹ đi, ngoan ngoãấn xuống xe nhé? Mẹ sai rồi, mẹ không nên hung dữ với con, mẹ nên nghe lời giải thích của conl”

Ở ghế sau của Rolls-Royce, Mộ Nhất Vi nghe thấy giọng nói của Tô Lam và Mộ Mãn Loan thì suýt chút nữa đã vội vàng muốn đi ra ngoài.

“Tử Việt, hay là chúng ta đi ra đi?”

Mộ Nhất Vi quay đầu lại, nhìn vào Quan Tử Việt: “Em biết anh tức giận, cũng trách mẹ mắng sai. Nhưng mà vừa rồi mẹ anh đã xin lỗi rồi, hay là chúng ta ra ngoài trước đi?”

Mộ Nhất Vi nói rất lâu, nhưng lại không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ Quan Tử Việt.

Cô bé nghĩ Quan Tử Việt vẫn còn tức giận nên thận trọng nghiêng người về phía anh: “Anh à, anh đừng tức giận, được không?”

Cô bé vươn tay kéo tay áo Quan Tử Việt, nhẹ nhàng lắc lư, bắt đầu làm nũng. Nếu là bình thường, Quan Tử Việt đã sớm rút tay ra. Nhưng lần này thằng bé thậm chí còn không phản ứng.

Nhất Vi sửng sốt rồi nửa quỳ trên ghế, sau đó cẩn thận bò về phía Quan Tử Việt: “Anh ơi, anh à!”

Mộ Nhất Vi phát hiện Quan Tử Việt đã ngủ đi lúc nào không biết. Hai lông mày của thằng bé đang nhíu chặt lại. Khuôn mặt nhỏ nhăn đẹp trai của thằng bé trăng bệch như tờ giấy, đầy vẻ khó chịu.

“Anh Tử Việt, có phải anh rất đau đúng không?”

Mộ Nhất Vi còn nhỏ, thậm chí cô bé không phát hiện lúc này Quan Tử Việt đã bất tỉnh.

Cho đến khi cô bé lẩm bẩm một mình một lúc nhưng không thấy bất cứ phản ứng nào từ Quan Tử Việt, cô bé mới bật khóc hoảng loạn: “Anh, anh ơi, anh tỉnh lại đi!”

Bên ngoài xe, Tô Duy Nam là người đầu tiên nghe thấy tiếng khóc của Mộ Nhất Vi.

Nếu không phải vì quá sợ hãi, cô bé sẽ không bao giờ khóc lớn vậy.

“Chuyện gì thế? Bên trong đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Vi Vi, Vị Vị”

“Tử Việt, Tử Việt.”

Bình Luận (0)
Comment