Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4479

Chương 4479

Thẩm Tư Huy khẽ sửng sốt, mở cửa đi vào trong.

Trong căn phòng ngủ rộng rãi, bà cụ đang năm trên chiếc giường cổ kính, và ở bên cạnh đầu giường là một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở đó.

Trên mặt cô lộ ra nụ cười trong trẻo.

Cô ấy vừa nói chuyện mỉm cười với bà cụ, vừa đưa tay lột chuối thay bà: ‘”Bà nội ơi, bà thử cái này đi, ngọt lắm ạ!”

“Được, được.”

Bà cụ vô cùng nghe lời Nguyễn Bảo Lan.

Cô ấy bảo bà uống nước thì bà uống nước, bảo bà ăn hoa quả thì bà ăn, tuyệt đối không chân chừ chút nào.

Vừa cắn một miếng chuối, bà cụ vừa ngẩng lên thì thấy ngay Thẩm Tư Huy đang đứng ở cửa.

Thẩm Tư Huy đi vài bước đến bên cạnh Nguyễn Bảo Lan, dịu dàng gọi cô ấy: “Bảo Lan?”

Anh ta tuyệt đối không ngờ, rằng Nguyễn Bảo Lan lại vòng trở về một lần nữa.

Trong phút chốc, trên mặt anh ta lộ ra nụ cười vô cùng ngạc nhiên, mừng rỡ.

Nguyễn Bảo Lan quay đầu nhìn anh †a một cái, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng như trước. Cô ấy đưa anh ta một quả chuối: “Sao trễ thế này anh mới về vậy? Anh không biết bà nội sinh bệnh, sức khỏe không tốt, cần có người ở cạnh à?”

“Ừm, chuyện đó… bên công ty có chút việc cần xử lý, nên anh về trễ.”

Rõ ràng bộ dạng Nguyễn Bảo Lan rống lên với mình như phát điên đêm qua vẫn còn ngay trước mắt, bỗng nhiên hôm nay cô ấy lại trở về với bộ dáng ngoan hiền trước kia.

Thẩm Tư Huy lập tức có chút không thích nghỉ được.

“Bảo Lan, ngày hôm qua…”

Thẩm Tư Huy đang chuẩn bị giải thích về chuyện ngày hôm qua, bà cụ Thẩm đã trực tiếp mở miệng cắt ngang: “Hai người anh chị nhanh đi phòng bếp giúp tôi chuẩn bị một ít cháo và điểm tâm mang qua đây, bà hơi đói bụng rồi!”

“Dạ bà nội, bà đợi con một lát, sẽ xong ngay thôi ạ.

Nguyễn Bảo Lan mỉm cười đáp lại, đoạn đứng dậy đi qua phía bên kia.

Nhìn thấy Nguyễn Bảo Lan vẫn còn đứng sững ngay tại chỗ, bà cụ Thẩm vội vàng nháy mắt với anh ta, hệt như đang nói: Sao con còn đứng đây nữa? Không nhanh đi theo?

Mãi một lúc sau Thẩm Tư Huy mới phản ứng lại kịp, vội vã quay người đuổi theo.

Sau khi ra khỏi phòng của bà cụ, nụ cười trên mặt của Nguyễn Bảo Lan cũng biến mất ngay lập tức.

Khuôn mặt nhỏ nhắn kia của cô ấy lạnh như băng, không có chút biểu cảm nào.

Cô ấy đi thẳng vào phòng bếp, rửa sạch tay rồi bắt đầu làm việc.

Từ đầu đến cuối, Thẩm Tư Huy đều đi bên cạnh cô ấy, nhưng Nguyễn Bảo Lan trực tiếp biến anh ta thành không khí.

Nhìn Nguyễn Bảo Lan chạy tới chạy lui, bộ dạng không cần ai giúp đỡ, Thẩm Tư Huy đi ra phía trước tóm lấy cô ấy một phen: “Em đang tính cả đời cũng không để ý tôi sao?”

Bình Luận (0)
Comment