Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4501

Chương 4501

Mắt cô giáo Bạch đảo vòng, cô ta quay người định bế Quan Tử Việt lên: ‘Lại đây, để cô bồng con ra ngoài!”

Chỉ là cô ta còn chưa đụng đến Quan Tử Việt, đã nhìn thấy thằng bé kia trực tiếp đưa tay ra ngăn lại, né đi.

“Thằng nhóc này, con làm sao thế hả? Cô bồng con là muốn tốt cho con thôi!”

Cứ cho là cô ta có cảm tình tốt với ba của Quan Tử Việt đi, nhưng vì như thế mà bị một thăng nhóc thối… đúng là đáng ghét!

Trong phút chốc, tính cách của cô †a cũng có hơi khó áp chế được.

Nhưng ai ngờ đâu, thằng nhóc Quan Tử Việt kia cũng không nhượng bộ.

Cậu nhóc đưa tay đút vào túi mình, vô cùng lạnh lùng, sau đó ghét bỏ nhìn cô ta một cái: ‘Cô giáo Bạch, cô vừa mới chia tay phải không? Sao em thấy tâm trạng của cô còn tốt quá vậy?”

Suýt chút nữa cô giáo Bạch đã phun ra một ngụm máu.

Cô ta không dám tin, quay lại nhìn về phía giáo viên giúp đỡ kia, ánh mắt sợ hãi như đang hỏi: Thằng nhóc thối này thật sự mới có ba bốn tuổi thôi đấy à?

Vị giáo viên kia đã làm ở lớp học được một thời gian dài, nên cơ bản cô ấy hiểu biết từng cá tính của đứa bé một.

Đối với phản ứng sẽ có này của Quan Tử Việt, cô ấy đã sớm thấy, nhưng không thể trách.

Vì thế, cô ấy mỉm cười bước lên trước, giải thích với cô giáo Bạch: “Nó vốn như vậy đó, trưởng thành sớm hơn mấy đứa nhỏ khác. Từ lúc mới bắt đầu vào nhà trẻ của chúng ta, nó đã không quan tâm ai rồi, còn ngày nào cũng muốn chạy trốn!”

“Sau đó nghe nói là vì nó thua đố với cha nó, nên nó mới chịu ngoan ngoãn ở lại trong này. Nhưng mà tóm lại nó cũng chỉ là một đứa bé thôi, cô cũng đừng chấp nhặt với nó làm gì!”

“Nó trưởng thành sớm? Tôi cũng trưởng thành sớm đấy, thật lài”

Cô giáo Bạch liếc giáo viên giúp việc kia một cái, nhanh chóng quay người đi qua đó.

Dù sao cũng chỉ là một thằng nhóc thối ba, bốn tuổi thôi.

Muốn lôi kéo, làm quen với nó, đơn giản chỉ cần mua chút đồ ăn, dẫn nó đi chơi là được mà?

Nào có phức tạp như vậy?

Khi cậu bạn nhỏ Quan Tử Việt đi ra khỏi lớp học, cậu liếc mắt một cái đã thấy Quan Triều Viễn đang đứng ở cửa.

Mà cậu cũng không vui vẻ chạy đến như những bạn học nhỏ khác, trái lại vẻ mặt cậu vô cùng bình tĩnh, cậu im lặng, đi thong thả đến bên cạnh cha, chủ động nắm lấy bàn tay to của cha: “Cha ơi, chúng ta có thể đi rồi!”

Quan Triều Viễn khẽ gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.

Tuy nhiên, bước chân bên dưới của anh còn chưa nhấc lên, bỗng nghe phía sau lưng truyền đến một trận tiếng nói dồn dập: ‘Cha của Tử Việt, phiền anh đợi một lát!”

Quan Triều Viễn ngừng bước chân lại, quay đầu nhìn qua.

Chỉ thấy cô giáo Bạch thở hổn hển chạy đến, mỉm cười ngồi xuống trước mặt Quan Tử Việt.

Bình Luận (0)
Comment