Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4506

Chương 4506

Vừa nói xong, Tô Lam xung phong nhấc chân trước, chạy trối chết.

Quan Tử Việt nhìn theo bóng dáng xám xịt của bà mẹ nhà mình, lắc đầu hết cách, bộ dạng như ở trên người khác: “Cha à, khẩu vị của cha thật sự khiến người ta ái ngại đấy!”

“Không được nói mẹ con như vậy!”

Một tay Quan Triều Viễn bế Quan Tử Việt đứng lên, đưa tay búng lên trán cậu một cái: ‘Bây giờ nói mấy lời này hơi sớm, nói không chừng sau này người vợ con tìm được còn ngốc hơn mẹ con nữa đấy!”

Quan Tử Việt không nói gì, quay người trợn mắt lên thật to: ‘Con mới không cần tìm vợ đấy, con gái là phiền phức nhất!”

Quan Triều Viễn lạnh lùng quét mắt liếc con trai nhà mình một cái, trong lòng âm thầm lắc đầu.

Con trai à, con vẫn còn non và xanh lắm!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Với cái bê ngoài, rồi tính cách này của con, thật sự là như một khuôn đúc ra từ ông cha này của con đấy!

Xem ra sau này bạn gái con tìm được sợ là cũng không tốt hơn được bao nhiêu đâu!

Kết quả là, một nhà ba người bọn họ cứ thế chậm rãi xuất phát đi về phía bảo tàng Khoa học Công nghệ.

Tô Lam đi trước mở đường, Quan Triều Viễn ôm Quan Tử Việt đi theo sau.

Vóc dáng của hai người Quan Triều Viễn và Tô Lam không hề tệ, hơn nữa nhan sắc của một nhà ba người bọn họ đều rất cao. Vậy nên, dọc đường đi này, thỉnh thoảng họ sẽ khiến một số người ghé mắt lại nhìn.

Mắt thấy bọn họ sắp đến bảo tàng Khoa học Công nghệ rồi, bước chân của Tô Lam đi ở phía trước bỗng đột ngột dừng lại.

Cô quay đầu lại nhìn một cái có vẻ nghỉ ngờ.

Quan Triều Viễn nhìn thấy phản ứng này của cô thì cũng ngừng bước chân lại theo: “Sao vậy em?”

Tô Lam nhíu mày liếc nhìn bốn phía, đánh giá một phen: “Chồng ơi, ban nãy anh có nghe thấy ai gọi em không?”

Vì xuất thân là bộ đội đặc chủng, nên ngũ quan của Quan Triều Viễn cũng vô cùng tinh nhạy. Nhưng dọc theo đường đi này, vì thật sự bên cạnh có quá nhiều người, quá ồn ào, nên anh thật sự không nghe tiếng nói gì cả.

Vì vậy, sau khi nhíu mày nhìn quanh bốn phía, anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có.”

Tô Lam nhíu mày.

Cô quay đầu lại nhìn xung quanh một phen, có phần lo lắng: “Nhưng sao em cảm thấy hình như ban nấy có người gọi em nhỉ?”

Bạn nhỏ Quan Tử Việt nhíu mày, nhìn bộ dạng mặt mũi hoang mang kia của mẹ mình: “Mẹ, có phải ban nãy lúc chơi cái búa lớn kia, mẹ bị choáng váng nên sinh ra ảo giác rôi không?”

Trò gọi là “cây búa lớn” chính là ba mươi người ngồi trên một cỗ máy giống máy trộn lộn qua lộn lại. Cha con Quan Triều Viễn bọn họ cảm thấy vô cùng nhàm chán, nhưng Tô Lam lại vô cùng thích thú, ngồi liên tục hai vòng, thậm chí lúc xuống đến nơi, suýt chút nữa cô đã nhũn chân té xuống đất.

Tô Lam nhíu mày vô cùng nghi ngờ: ‘Là thế thật à?”

Sau khi cô xác nhận một hồi, phát hiện ra hình như xung quanh không có ai gọi mình cả, lúc này cô mới nhún vai | bất đắc dĩ: “Được rồi, có thể là em nghe nhầm thật!”

Sau khi nói xong lời này, Tô Lam liền xoay người đi đến bên cạnh Quan Triều Viễn, đi vào trong bảo tàng Khoa học Công nghệ cùng với anh.

Bình Luận (0)
Comment