Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4558

Chương 4558

Suốt bốn năm, một mình cô chăm nom cho Mộ Nhất Vi, nếu là ngày thường thì thôi, nhưng mỗi khi Mộ Nhất Vi bị ốm, cô luôn có cảm giác rất bất lực, rất cô đơn. Khi đó cô ước gì Tô Duy Nam có thể xuất hiện bên cạnh mình đến nhường nào, cho cô sức mạnh, cho cô sự ủng hộ. Mà nay, cuối cùng ước mơ của cô cũng trở thành sự thật.

Khi gia đình họ đang hòa thuận ấm áp thì bên ngoài phòng quan sát vip vang lên tiếng ồn ào. Tô Duy Nam cau mày nhìn thoáng qua, Thomas cũng hoàn hồn lại, vội vàng đi ra ngoài, thấy mấy y tá áo trắng đang ôm một bé trai bốn năm tuổi, đang đi về phía phòng bệnh thường. Mặc dù cậu bé đó không nói gì, nhưng có thể thấy rõ cậu bé đang ra sức giấy dụa.

Bên này là phòng quan sát vip nên cũng yêu cầu hoàn cảnh rất cao. Mấy y tá thấy mình quấy rầy bệnh nhân bên này nên vội vàng cười xin lỗi: “Rất xin lỗi vì đã quấy rầy tới các anh.”

Thomas bất mãn nhíu mày: “Lần này bỏ qua, lần sau hãy chú ý trông nom bọn trẻ!”

“Vâng.”

Dứt lời, Thomas lại quay về phòng vip. Nếu anh ta đi trễ một chút thì sẽ nghe thấy cậu bé kêu lên: “Chú Thomas…”

Đúng vậy, đứa trẻ bị Thomas nhìn nhầm thành bé tranh chính là Bảo Anh bị cạo trọc đầu mang đi. Khi cô bé đang ở trong phòng bệnh thì loáng thoáng nhìn thấy Tô Duy Nam lướt qua. Cho nên cô bé mới liều lĩnh chạy ra phòng bệnh, đi theo tới đây.

Bởi vì sợ hãi hoàn cảnh xa lạ nên sau khi cô bé tỉnh táo lại, bác sĩ và y tá hỏi về tình hình gia đình, cô bé đều không lên tiếng. Tiếng kêu “Chú Thomas” này là lần đầu tiên cô bé lên tiếng sau khi nhập viện. Nhưng mấy y tá ôm cô bé lại không để ý, trực tiếp mang cô bé về phòng bệnh thường trông coi, sợ cô bé xảy ra ngoài ý muốn.

Dù gì Bảo Anh cũng còn nhỏ, hơn nữa bác sĩ tâm lý đã từng khám bệnh, phát hiện trong khoảng thời gian bị ngược đãi, cô bé đã mắc phải hội chứng hậu chấn tâm lý. Nếu chứng bệnh này không được chú trọng thì rất có khả năng sẽ bị đến hết đời, cho nên họ phải vô cùng cẩn thận xử lý, mãi tới khi cha mẹ của cô bé xuất hiện.

Nhưng điều khiến đám y tá khó hiểu là sau khi họ mang Bảo Anh về phòng bệnh, cảm xúc của cô bé trở nên rất bất ổn, bắt đầu liên tục quấy khóc, thậm chí còn mưu toan chạy ra khỏi phòng bệnh.

Dù y tá hỏi gì, cô bé cũng không trả lời.

Trong lúc nhất thời, các bác sĩ y tá đều rất nhức đầu.

Bên phía Mộ Nhất Ví lại là cảnh tượng yên tĩnh tường hòa.

Trong một tiếng kế tiếp, Tô Duy Nam và Mộ Mãn Loan vẫn ở bên cạnh Mộ Nhất Vi, mãi tới khi truyền nước xong.

Lúc rút kim ra, Mộ Nhất Vi hơi sợ hãi. Cô bé ôm chặt Tô Duy Nam, quay sang nhìn y tá: “Chị y tá, chị có thể nhẹ tay được không ạ?”

Thấy Mộ Nhất Vi đáng yêu lễ phép như thế, y tá nở nụ cười ấm áp: “Dĩ nhiên rồi. Chị sẽ nhẹ tay, em chịu khó nhịn chút nhé.”

“Dạ!” Mộ Nhất Vi gật đầu. Mặc dù rất muốn bày ra sự dũng cảm, nhưng khi rút châm, cô bé vẫn không nhịn được vùi vào lòng Tô Duy Nam. Cô bé không sợ chích thuốc không sợ uống thuốc, nhưng lại sợ bị rút kim ra nhất.

Sau khi rút kim, y tá còn xoa mu bàn †ay tay giúp cô bé. Rõ ràng Mộ Nhất Vi đã sợ hãi tới mức rơm rớm nước mắt, nhưng vần duy trì vẻ mặt bướng bỉnh và dũng cảm. Thấy vậy, y tá không nhịn được cảm thán: “Cô bé này thật ngoan ngoấn thông minh, vừa nghe lời vừa săn sóc, dê trông hơn cô bé bên kia nhiều.”

Thấy y tá xinh đẹp, Thomas lại nổi hứng làm quen. Anh ta tiến lên một bước: “Chị gái à, chị xinh đẹp thế này, còn dẻo miệng như vậy, con chị sau này chắc chắn cũng sẽ rất đáng yêu!”

Bình Luận (0)
Comment