Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4646

Chương 4646

Nghe vậy, Asius rất cạn lời, trợn trắng mắt ghét bỏ: “Làm ơn đi, tôi với Mãn Loan có thể đi tới hôm nay đều nhờ vào bản lĩnh của mình, còn cần một con bé miệng còn hôi sữa như cô bảo kê chúng tôi à? Đúng lài”

Nghe vậy, Mộ Mãn Loan cười khẽ.

Cô thẳng thắn nói: “Asius, anh nói cứ như vụ bê bối lần trước không phải do cô ấy giúp anh vậy.”

“Mân Loan, chúng ta mới là chiến hữu cùng một chiến tuyến! Sao cô lại nói đỡ cho người khác?”

Tô Lam xoay người gác tay lên vai Mộ Mẫn Loan, khiêu khích nhìn Asius: “Anh với Mãn Loan chẳng qua chỉ là chiến hữu, còn tôi với Mẫn Loan gắn bó hơn anh nhiều.”

Chứ còn gì nữa, cô ấy chính là chị dâu của cô. Chẳng lẽ cô ấy lại giúp người ngoài chứ không giúp người nhà?

Thấy ba người này còn có tâm trạng nói đùa, cảm giác áp lực của Phạm Liên Na cũng nhẹ nhõm phần nào: “Tốt quá.

Thấy mọi người lạc quan như vậy, tôi cũng yên tâm. Lát nữa tôi còn cần liên lạc với Phương Trí Thành về hợp đồng của Diệp Hân Nguy. Cô Tô, lúc đó cô sẽ phải tốn nhiều tâm tư đấy.”

“Yên tâm đi, cứ giao cho tôi. Dù sao trên con đường thành công phải có mấy chướng ngại vật thì con người ta mới có thể hưởng thụ được kh0ái cảm của sự thành công, đúng không?”

Sau khi rời khỏi phòng làm việc Hạt Mè, Diệp Hân Nguy đi thang máy xuống tâng hầm đỗ xe của tòa nhà. Đúng lúc này, di động trong túi xách vang lên.

Diệp Hân Nguy cúi đầu nhìn số điện thoại lạ hiển thị trên màn hình, sắc mặt khựng lại. Ánh mắt cô ta trở nên lạnh lùng, khi tiếng chuông điện thoại vang lên tới hồi thứ ba, cô ta mới bấm nút nghe máy: “Tôi sắp tới rồi.”

Cô ta có vẻ rất sợ người gọi điện, sắc mặt trở nên mất tự nhiên. Điện thoại vừa cúp máy, cô ta lập tức chạy tới bên cạnh một chiếc Porsche, đạp chân ga lao ra khỏi bãi đỗ xe. Có điều chiếc xe vừa chạy ra cổng, chưa kịp lên đường thì đột nhiên bị một chiếc Hummer màu đen chặn lại ở ngã tư đường. Diệp Hân Nguy nhất thời hoảng hồn, đạp phanh tới cùng. Lốp xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng vang chói tai.

Nếu không phải cô ta còn đang thắt dây an toàn thì lân phanh này đã đủ để cô ta văng ra khỏi ghế lái.

“Chán sống hả? Không có mắt hay sao vậy? Có biết lái xe không?” Diệp Hân Nguy tức giận hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra chửi ầm lên.

Cửa sổ xe Hummer được hạ xuống, lộ ra một gương mặt quen thuộc. Thấy gương mặt đó, Diệp Hân Nguy lập tức cứng đờ, cứng họng như một con vịt bị bóp cổ, dáng vẻ kiêu ngạo ngang ngược vừa rồi cũng biến mất.

Một lát sau, chiếc Hummer màu đen rời đi, chỉ còn lại chiếc Porsche màu đỏ của Diệp Hân Nguy ngừng tại chỗ. Di động của cô ta lại vang lên, giọng nói lạnh lùng trầm thấp truyền tới từ đầu dây bên kia: “Sự việc tiến triển đến đâu rồi?”

Nghe thấy giọng nói này, Diệp Hân Nguy lập tức căng thẳng cả người, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Đã thu xếp thỏa đáng”

“Tốt lắm, đừng quên nhiệm vụ của cô. Tất cả những gì cô có đều là tôi cho cô, nhưng đồng thời tôi cũng có thể lấy lại bất cứ lúc nào. Nói cách khác, tôi có thể đưa cô lên mây xanh, cũng có thể cho cô từ trên trời ngã xuống, biết chưa?”

Người bên kia nói rất nhẹ, nhưng từng câu từng chữ như những nhát búa tạ đập vào lòng Diệp Hân Nguy. Không hiểu sao mỗi khi nghe người này nói, cô ta lại cảm thấy lạnh run cả người.

“Tôi đã biết, ngài cứ yên tâm.”

“Tốt lắm.”

 

Bình Luận (0)
Comment