Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4677

Chương 4677

“Chờ tôi xử lý xong chuyện này, tôi sẽ cho cậu ta không yên thân!” Quan Triều Viễn bình tĩnh nói, áp khí quanh người giảm mạnh.

Đúng là đồ mạnh miệng! Quan Hạo Nhân cười lại gân Quan Triều Viễn: “Lần này em tới đây để tìm vợ anh.”

Cánh tay cậu ta còn chưa đụng vào vai Quan Triều Viễn thì đã bị anh né tránh.

Quan Triều Viễn lộ vẻ ghét bỏ, thậm chí còn mang theo đề phòng mà chính anh cũng không nhận ra: “Cách cô ấy xa một chút!”

Quan Hạo Nhân cười phá lên, vẻ mặt trêu ghẹo: “Sao vậy? Đã có mấy đứa con rồi mà còn ôm chặt lấy người ta đến thế cơ à? Anh yên tâm, mặc dù em rất phong lưu, nhưng xưa nay em không có hứng thú với phụ nữ đã có chồng.”

Quan Triều Viễn hừ lạnh: “Tôi sợ cậu không thể tránh được cú đá đoạn tử tuyệt tôn của Tư Mai. Cậu đừng quên ai đã làm ra chuyện lúc trước.”

Nét mặt Quan Hạo Nhân cứng đờ.

Đương nhiên Quan Hạo Nhân biết Quan Triều Viễn đang nói gì: “Trước đây nếu em biết chuyện ấy sẽ xảy ra, em sẽ không cùng cô ấy…”

“Thôi đi, không nói nữa, nhóc con nhà anh đang ở chỗ anh sao?”

Quan Triều Viễn lạnh nhạt liếc mắt nhìn cậu ta, sau đó xoay người đi về phía phòng nghỉ bên cạnh phòng làm việc.

Hai người đi tới cửa phòng nghỉ.

Phát hiện cửa chính mở rộng, bên trong không một bóng người.

“Người đâu?”

Quan Hạo Nhân quay đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn nhíu mày, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tô Lam.

Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.

Chỉ nháy mắt, một cơn giận xông thẳng tới đỉnh đầu.

Quan Triều Viễn nhíu chặt chân mày. | Cũng đúng lúc này, trợ lý Lâm đi nhanh đến.

Trên người Quan Triều Viễn tản mát ra luồng khí tức đáng sợ khiến lòng anh ta sắp nhảy lên đến cổ họng: “Ông chủ, ban nãy cô Tô nhận một cuộc điện thoại sau đó vội vàng ra ngoài.”

“Sau đó nữa, điện thoại của cô ấy bị mất liên lạc.”

Trợ lý Lâm mới vừa nói ra lời này, nắm đấm của Quan Triều Viễn đã cứng lại theo phản xạ có điều kiện.

Chiếc điện thoại anh đang nắm chặt trong lòng bàn tay cũng bị nắm tới biến hình.

Từng mảnh vỡ đâm sâu vào lòng bàn tay, thậm chí còn có tơ máu thấm ra.

“Ông chủ, tay anh…!”

Trợ lý Lâm thét lên kinh hãi.

“Tôi cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai dám động thủ trên đầu thái tuết”

Quan Triều Viễn buông lỏng lực trên tay.

Chiếc điện thoại bị anh nắm đến biến dạng rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.

Khi Quan Hạo Nhân đi ngang qua trợ lý Lâm còn vô võ bờ vai anh ta: “Anh đi nghĩ biện pháp tìm được vị trí của Tô Lam, tôi ở đây tìm cách ép tin trước.”

Trợ lý Lâm vội vã gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment