Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4701

Chương 4701

Tô Lam mới vừa nói lời này, đột nhiên Hạ Phi Dương biến sắc.

Cô ta vội vươn tay bịt chặt mũi: “Đây là mùi gì?”

Quan Nhã kề sát vào ngửi ngửi, sắc mặt đột nhiên biến đổi lớn.

Ánh mắt chị ta vô cùng bén nhọn trừng Tô Lam: “Vì sao trên người cô lại có mùi rượu, chẳng lẽ người uống với cha ban nấy là cô?”

Tô Lam không định giấu giếm Quan Nhã, vô cùng áy náy nói: “Có thể là vì lễ cúng tế dòng tộc sắp tới, ông nội quá nhớ bà nội cho nên tâm trạng không vui, vì vậy cháu mới cùng ông ấy…”

“Xin lỗi, đều là do cháu sai.”

Quan Nhã vừa nghe thấy lời này lập tức hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay tôi đã nói gì! Từ trước tôi đã nói với cha rồi, không nên tùy tiện coi một người phụ nữ bên ngoài thành cháu dâu của mình!”

“Biết người biết mặt không biết lòng, ai biết liệu đối phương có ý đồ hại người hay không!”

Quan Triều Viễn vừa nghe thấy lời này, sắc mặt trở nên càng khó coi hơn.

Mắt thấy hai người đang căng thẳng vô cùng, đột nhiên đám người nghe được tiếng ngáy ngủ.

Đoàn người ngơ ngác, sôi nổi quay đầu nhìn về phía giường bệnh.

Chỉ thấy ông cụ Quan vẫn luôn không có động tĩnh gì lại rầm rì hai tiếng, sau đó trở mình.

Tần Tấn Tài cười cười giải thích: “Có phải gần đây ông cụ không được nghỉ ngơi đầy đủ không?”

Quan Nhã gật đầu: “Từ sau khi mẹ tôi đi, giấc ngủ của cha vân luôn không được tốt lắm.”

“Yên tâm đi, cũng không có vấn đề gì lớn.”

“Rượu gạo kê kia là do chính ông ấy cất, độ rượu không cao, uống vào cũng không làm thương tổn thân thể.”

Tần Tấn Tài thu hồi bệnh án bên cạnh, mỉm cười xoay người rời đi.

Đôi mắt Quan Nhã nhìn về phía Tô Lam đã hiện lên vẻ lúng túng.

“Thật tốt quá, ông nội, ông nội không sao em cũng an tâm!”

Tô Lam vừa mới phục hồi tinh thần lại từ trong hoảng hốt, nào còn có †âm tư đi trách người khác?

Khóe mắt cô còn có vệt nước mắt, nhưng khóe miệng đã cong lên cao cao.

Chỉ có điêu cô mới vừa nói xong lời này, cổ tay đã bị Quan Triều Viễn nắm chặt lấy.

“Lệ… Anh làm gì vậy?”

Tô Lam còn chưa nói hết lời đã trực tiếp bị Quan Triều Viễn túm ra khỏi phòng bệnh.

“Tô Lam, rốt cục em đang làm gì vậy?”

Hai người mới vừa đi tới khúc quanh cầu thang.

Lực trên tay Quan Triều Viễn rất lớn, vừa buông Tô Lam ra, cô thiếu chút nữa đã không đứng vững.

Cô ngẩng đầu lên, có thể thấy mặt Quan Triều Viễn tái nhợt, trong mắt tràn đầy hoang mang rối loạn.

Cô cắn môi thật chặt, len lén xoa cổ tay đã hơi đỏ lên: “Xin lỗi, em thực sự không cố ý…”

Ban nãy khi anh vọt vào phòng, thấy ông cụ đổ trên bàn.

Lúc ấy, anh sợ tới mức trái tim sắp ngừng đập.

Loại cảm giác này khiến lửa giận trong lòng anh không cách nào nguôi ngoai.

Mới vừa rồi đứng trước mặt cô, thân là một người đàn ông, anh nhất định phải bảo vệ vợ mình.

Bình Luận (0)
Comment