Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4923

Chương 4923

Cô ta đang dựa vào việc viết tác phẩm người lớn, viết thuê cho người khác mà kiếm sống, sự khác biệt này cũng quá lớn rồi đó!

Ngay lúc Tô Lam đang thắc mắc thì Phương Trí Thành đã nói đáp án ra: “Tôi từng gặp cô ta một lần, tôi có thể nhận ra cô ta là một người vô cùng có tài hoa.”

“Ba năm trước đây, trong giải liên hoan phim Bạch Ngọc Lan thì cô ta mới vừa nhận được giải thưởng biên kịch xuất sắc nhất.”

“Không tới một tuần sau thì trên mạng đã đồn thổi cô ta mời người viết thuê, đạo văn, ăn cướp thành quả lao động của người khác. Một loạt tin đồn bê bối được tung ra.”

“Hơn nữa điều kỳ quái nhất là khi những tin đồn bê bối này bị tung ra thì cô ta lại không hề phản bác, từ đầu tới cuối đều giữ im lặng.”

“Trong mắt những người hóng hớt thì sự im lặng của cô ta chẳng khác nào là đang ngầm thừa nhận cả.”

“Cho nên sau chuyện đó, mặc dù cô ta vân nhận được giải thưởng biên kịch xuất sắc nhất nhưng danh tiếng đã trở nên xấu đi từ lâu rồi.”

“Không lâu sau đó tôi nghe có người nói rằng cô ta đã từ chức, sau đó cũng biến mất luôn.”

“Thật ra tôi rất tò mò, một người có †ài năng như cô ta thì thứ mà cô ta dùng chính năng lực của mình để viết ra cũng sẽ không kém, tại sao lại phải đi đạo văn của người khác chứ? A lô, Tô Lam, cô có đang nghe không đó?”

Phương Trí Thành còn chưa nói xong thì đã phát hiện đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút tút.

Tô Lam lại dám cúp máy của mình!

Trong quán cà phê, khi Tô Lam gọi điện thoại với Phương Trí Thành thì cũng đã mượn máy tính tìm kiếm những tin tức có liên quan tới Nguyễn Phương Thảo.

Gương mặt xuất hiện trong kết quả †ìm kiếm và gương mặt vừa rồi Tô Lam mới gặp kia giống nhau như đúc.

Chỉ là so với ba năm trước thì bây giờ cô gái tài năng đó đã trưởng thành hơn một chút rồi.

Vậy Nguyễn Phương Thảo mà Phương Trí Thành nói chắc chắn là cô ta rồi!

Không biết vì sao mà Tô Lam có một cảm giác rằng Nguyễn Phương Thảo sẽ không làm cái hành động ăn cắp, đạo văn, thậm chí cướp giật thành quả lao động của người khác kial Về phần sao cô lại có cảm giác đó thì chắc là do giác quan thứ sáu của phụ nữ!

Cũng có thể là do cô thấy được tình cảm chân thành trong từng câu chữ mà Nguyễn Phương Thảo viết ra.

Người ta thường nói văn phẩm như nhân phẩm, con người tác giả phản ánh trong chính tác phẩm của mình, nếu như tác giả mưu mô xảo quyệt thì trong văn của họ cũng sẽ rất nhiều âm mưu và lật lọng.

Trái lại, nếu một người có tấm lòng lương thiện thì khi viết văn, văn của họ cũng tràn đây ánh nắng.

Mà từng câu chữ Nguyễn Phương Thảo đều tràn ngập ánh nắng.

Tô Lam nghĩ đến đây thì không biết tại sao cô lại cảm thấy cản đảm.

Cô không do dự mà chạy về phía Nguyễn Phương Thảo đã đi.

Không biết có phải là vì nhớ lại chuyện buồn hay không mà lúc Nguyễn Phương Thảo rời đi thì bước chân cô ta có chút nặng nề.

Khi Tô Lam chạy đến cửa chính của trung tâm thương mại Thiên Trì, cô nhìn trái nhìn phải thì phát hiện Nguyễn Phương Thảo đang chờ ở trạm xe buýt, chuẩn bị lên xe rời khỏi đây.

“Phương Thảo.”

Tô Lam hô lớn lên một tiếng rồi chạy tới thật nhanh.

Bình Luận (0)
Comment