Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 5025

Chương 5025

Bây giờ mình chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi. Đợi đến khi mình không nhịn nổi nữa, mình sẽ ngả bài với Lục Mặc Thâm, giao vấn đề này cho anh ấy xử lý. Dù sao mình cũng đang có thai, mình không thể vì chuyện này làm ảnh hưởng đến con của mình được.”

Nghe Lâm Thúy Vân nói như vậy, Tô Lam mới thở phào nhẹ nhõm: “Cậu có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi. Dù sao lúc mang thai, tâm trạng phụ nữ cực kỳ nhạy cảm, rất dễ bị trâm cảm.”

“Dẹp đi! Những người như mình không gặp chuyện này! Lâm Thúy Vân mình trời sinh không biết hai chữ trầm cảm viết thế nào.”

Nhìn thấy bây giờ, Lâm Thúy Vân | vần còn tâm trạng đùa giốn, Tô Lam cũng biết không có chuyện gì nữa.

Vì thế hai người cười nói đi sang phòng siêu âm.

Vài phút sau, khi hai người vừa bước ra khỏi thang máy thì nhìn thấy ở cuối hành lang, mẹ Lục đang lần mò mở cửa vào.

“Dì ấy tìm bác sĩ làm gì?”

Tô Lam quay đầu nhìn về phía Lâm Thúy Vân đang mờ mịt.

Không biết vì sao, trong đầu Lâm Thúy Vân đột nhiên xuất hiện hình ảnh hai người đấu võ miệng lúc nấy.

Khi cô ấy nói sinh con trai sinh con gái không phải do bà quyết định, nhìn vẻ mặt của mẹ Lục rất kỳ lạ.

Còn nói “chuyện đấy không phải do cô nói”, khiến cô ấy cảm thấy có điềm xấu.

“Chắc chắn có vấn đề, chúng ta nhìn xem một chút.”

Lâm Thúy Vân kéo Tô Lam nhanh chóng đi vào phòng bác sĩ.

Khi hai người họ đi đến cửa văn phòng, ngoài ý muốn phát hiện sau cửa đang có chuyện được che giấu.

Lâm Thúy Vân quay đầu lại nhìn Tô Lam một cái, làm ra động tác suyt với cô.

Tô Lam lập tức phản ứng lại.

Hai người đi về phía trước vài bước, áp sát vào cửa lắng nghe động tĩnh bên trong.

Bên trong nhanh chóng truyền đến âm thanh vô cùng kinh ngạc.

Lâm Thúy Vân có thể nghe thấy tiếng bác sĩ chủ nhiệm chính của mình.

“Cái gì? Bà nói bà chính là bà Lục?”

Mẹ Lục ngồi đối diện với bác sĩ chủ nhiệm gật đầu: “Không sai, chủ nhiệm Nhậm, nếu như tôi nhớ không lầm thì ông và tôi là bạn học cũ đúng không?”

Nhắc tới chuyện này, trên mặt chủ nhiệm Nhậm hiện lên vẻ mặt vô cùng xấu hổ.

Bởi vì hơn ba mươi năm trước, cha của Lục Mặc Thâm và chủ nhiệm Nhậm đều là sinh viên của trường đại học y khoa Thủ Đô.

Nhà họ Lục hơn ba mươi năm trước là danh môn gia thế còn chủ nhiệm Nhậm lại là một sinh nghèo đi ra từ khe núi.

Học phí ban đầu cũng là do cán bộ thôn kêu gọi trợ giúp.

Ông ta miễn cưỡng báo danh, sau khi trả học phí thì ngay cả một bữa ăn đầy đủ chủ nhiệm Nhậm cũng không có.

Sau đó, Đại học Y khoa Thủ đô kêu gọi các sinh viên có hoàn cảnh gia đình tốt giúp đỡ sinh viên nghèo.

Đối tượng giúp đỡ của cha Lục Mặc Thâm chính là chủ nhiệm Nhậm.

Mặc dù gia đình ông ta nghèo, nhưng ông ta có lòng tự trọng rất cao.

Trong bốn năm học đại học rồi học lên đến thạc sĩ, ông ta rất chăm chỉ và cố gắng nên có thành tích tốt.

Nhưng ông ta luôn cảm thấy có chuyện khiến ông ta không thoải mái.

Bình Luận (0)
Comment