Tổng Tài, Anh Thật Lưu Manh

Chương 22

Sáng hôm sau, cơ thể của Tô Tịch rời rạc không còn sức lực mà động đậy,  đã thế còn có một người nằm bên cạnh đè cô sắp nghẹt thở, ôm cô nóng đến nỗi chảy mồ hôi.

Tô Tịch không chịu nổi nữa mới nhích nhẹ, xách tay Nhất Đằng đang ôm ngang eo của cô lên, khi đã ngóc đầu dậy được, Tô Tịch định xuống giường thì Thiếu gia khó chiều Nhất Đằng không biết đã mở mắt từ lúc nào, vươn tay kéo cô lại ôm vào lòng.
Chân hắn quá mức sẵn tiện nhấc lên gác lên chân cô, làm cho tấm chăn đắp trên người hắn tuột xuống, vô tình lộ ra một thứ dưới bụng làm mặt của Tô Tịch muốn bỏng.

Mẹ nó, hắn cố ý phải không, đang yên đang lành gác chân làm cái gì, Tô Tịch ngượng ngùng kìm nén không nhìn xuống dưới nhưng đôi mắt không che dấu được sự háo sắc mà nhìn chằm chằm vào thứ vũ khí tối tân khi Nhất Đằng ra trận.

Dù xem nhiều tiểu thuyết siêu sắc nhưng chữ thì vẫn là chữ, hình ảnh thì vẫn là hình ảnh, cô vẫn chưa bao giờ thấy qua, mặc dù đã lăn lăn với Nhất Đằng nhiều lần nhưng cũng chỉ cảm nhận chứ chưa được quan sát sâu sắc.

Lần này là chính thức nhìn thấy được cái thứ hành hạ cô suốt mấy hôm nay như thế nào, to như vậy sao, cái thứ trời đánh ấy chưa ra trận đã to như vậy rồi, còn lúc xuất trận thì sẽ cỡ nào, Tô Tịch thật cảm thán khi nghĩ đến mấy lần trước cô thật sự bao trọn được nó.

Trong đầu cô nghĩ ra một ý táo bạo, cười gian làm cho Nhất Đằng cứng mặt.
Phải, bổn cô nương muốn phế bỏ thứ hại sức khỏe này, Nhất Đằng đã nhìn thấu được suy nghĩ của cô nên nghiêm mặt:" em dám".

Ý định là như vậy, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt ám khí của Nhất Đằng thì khí thế ngất trời của Tô Tịch biến mất không dấu vết.
Xem ra cả đời cô phải chịu Nhất Đằng áp bức .

Hắn bình Chân Như vại coi như không có gì, còn Tô Tịch thì như sắp chết đến nơi:"anh mau mặc quần áo đi". Cô cũng là thục nữ mà, nhìn được lại không ăn được, căm hận nó muốn phế cũng không xong nữa, thật là rối rắm.

Nhất Đằng mới ngủ dậy đầu tóc của hắn có hơi lộn xộn, cằm mọc lún phún râu, quyến rũ chết người, hắn dùng cái cằm mọc râu lởm chởm của mình mà cọ cọ vào gáy cô, làm cho cô bật cười khanh khách, vội đẩy hắn.
Nhất Đằng hất mắt xảo trá như có như không nằm im bất động, không chịu đi mặc quần áo:"em cũng đâu khác gì anh".
"Áhhhhhh" nhìn thấy Nhất Đằng chưng ra khuôn mặt biến thái nhìn cô, Tô Tịch mới để ý mình và hắn đều như nhau, trên người cô còn có rất nhiều dấu dâu tây to bự, cô hét toán lên vội vã kéo tấm chăn bao lấy cơ thể, làm cho một phần chăn còn miễn cưỡng đắp được trên eo hắn cũng bị tụt ra, đợt này thật đúng là phơi bày hết, cô tái mặt nhìn thứ đồ chơi đang bị cô nhìn nhà ngóc đầu dậy:"áhhhhh, đồ bại hoại".

Tô Tịch nắm chăn thật chặt che kín cơ thể , cúi mặt giả vờ như người vô hình, chậc, khẩu vị quá nặng, chỉ nhìn thôi mà cũng cứng được.
"Em che cái gì, trên người em có cái gì mà anh chưa nhìn thấy đâu" Nhất Đằng hai mắt sáng rực như đèn pha.
Hắn không che thân hình lõa thể của hắn mà chỉ nằm gác tay trêu chọc cô.
"Đồ hỗn đản, háo sắc "
" chỉ háo sắc với một mình em"
Tô Tịch bây giờ buông chăn, mặc kệ mình không một mảnh vải che thân mà nhào tới đánh hắn tới tấp, thật ra cũng chỉ là đánh yêu thôi.

Nhưng Nhất Đằng là ai, hắn không cần dùng sức, chỉ một tay áp chế cô lại, một tay khác sờ loạn trên người cô.
Giọng Nhất Đằng chùng xuống:" Vì sao hôm qua em lại xin số điện thoại của tên mắt xanh kia?".

Lại là chuyện hôm, qua xem ra hắn rất để ý chuyện này, nhưng nếu cô nói mình vì số đồ ăn vặt trên Taobao mà làm như thế thì không biết hắn có cười nhạo cô hay không nữa, cho nên, không thể nói, Vì thế Tô Tịch đánh trống lảng:"haha, anh không đói sao, chuyện đó nhỏ xíu, anh đừng quan tâm".
" em nói gì?" Giọng hắn lạnh đến âm mấy độ, ôm Tô Tịch chặt hơn.
Tiểu thần sao đấu lại với đại thần, cho nên cuối cùng Tô Tịch bị hạ gục trước uy quyền của hắn mà nói thật:"thật ra hôm qua Điềm Uyên có nói nếu em xin được số điện thoại của anh ta sẽ cho em lựa đồ ăn vặt trên Taobao thoải mái"
" cho nên?"Hắn hỏi, lại chờ đợi câu trả lời của Tô Tịch .
" cho nên em mới....."
"Mới cái gì ?"giọng hắn càng nặng nề,1 phút nữa mà cô không nói ra chắc chắn sẽ bóp chết cô luôn.
" mới liều mình vì đồ ăn vặt mà xin số di động" cô ấp úng.
" chỉ có vậy?" Hắn xác định một lần nữa cho chắc chắn.
Cô gật đầu:"chỉ có vậy thôi".

Nhất Đằng lúc đó khi nhìn thấy cô đang ngồi cạnh tên mắt xanh đó thì nổi lửa ghen tanh bành, bây giờ biết rõ lý do thì thu lại sát khí thở phào nhẹ nhõm.
" đồ ngốc, không cần phải làm như vậy, nói với anh, anh mua cho em là được".
"Thật không?" Tô Tịch hai mắt sáng rỡ.
" anh gạt em bao giờ" hắn khẳng định.
" Anh nói đấy nhé"
"Nhưng có điều..." hắn lưỡng lự.
" cái gì?" Cô chớp mắt.
Nhất Đằng nhìn hơi gian gian:" nhưng mà anh sợ em ăn quá mà mập lên thì xấu xí lắm".
" áhhhh...Tên chết tiệt nhà anh" cô nổi giận bạo gan đứng lên phản kháng, nô lệ bị áp bức lâu ngày cũng biết cách phải đấu tranh, mèo nhỏ bị ăn hiếp như thế cũng sẽ không nhịn được mà cắn người, lúc trước hắn cho cô ăn đồ ngọt, còn uống sữa bồi bổ sao không kêu mập.

Tô Tịch vùng vẫy trong lòng Nhất Đằng, da thịt của hai người dính sát vào nhau nổi lên một tầng đỏ hồng, nhưng Tô Tịch lại vô tình không biết. Khuôn mặt Nhất Đằng khác thường, hơi thở nặng nề:"Em đừng động đậy" Nếu không hắn sẽ không chịu nổi mất.

Tô Tịch lại không nghe lời, tiếp tục uốn éo, cô nghĩ lần này mình sẽ thắng, nhưng không ngờ một giây sao Nhất Đằng lật người đè lên người cô, nói bằng giọng có thù tất báo:" em là người đốt lửa nên nhất định phải dập lửa" khi Tô Tịch không biết hắn nói cái gì, thì đột nhiên tay hắn trườn xuống vuốt nhẹ đôi chân trần của cô rồi lên đến mông làm cho Tô Tịch nổi một tầng da gà.

Lúc hai người chịu hết nổi định tiến công thì Tô Tịch ngăn lại, dùng ánh mắt đáng thương mà nhìn Nhất Đằng:"anh nhất định phải đeo bao".
Mấy lần trước vội quá lau súng cướp cò cho nên không có phòng bị, cũng may là không sao, nhưng lúc này cô rất tỉnh táo cho nên bắt buộc hắn .
" không dùng"
" không được" cô cắn răng.
" Tại sao?"
" em sẽ có thai mất, đến lúc đó anh phải chịu trách nhiệm đó" mặt cô ê chề.

Hắn muốn chính là cái này, mong muốn chịu trách nhiệm càng nhanh càng tốt, nhưng hắn lại không nói ra ý của lòng mình, nghĩ một đằng nói một nẻo;" không cần, nếu đeo vào thì sẽ không thoải mái, cảm giác không chân thật" nói xong hắn trực tiếp đi vào làm cô cứng người.

Trong phòng lại diễn ra một đợt lăn lộn mây mưa vào buổi sáng.
_________________________________________
( nam chính quá đỉnh đi)))

Bình Luận (0)
Comment