Tổng Tài, Anh Thật Lưu Manh

Chương 24

Dưới đại sảnh phòng ăn chỉ có lác đác vài người, bây giờ cũng chưa tối hẳn cho nên người xuống đây ăn cũng rất ít, còn có một số người thì sẵn tay gọi phục vụ đem đồ ăn lên tận phòng, đừng hỏi tại sao cô không ăn trong phòng, vì cô rất muốn gặp lại bạn bè của mình, không muốn không khí ngột ngạt áp bức trong phòng xoay quanh mình, mặc dù đối diện với cô là khuôn mặt hết sức điển trai của Nhất Đằng, Nhưng dù sao cũng ra chào hỏi mọi người mới đúng lẽ, cô đã vắng mặt hôm qua tới giờ rồi.

Cô ngồi một mình trên cái bàn trống sát vách kính chờ đợi, còn Nhất Đằng thì đi tới quầy gọi thức ăn.
Lấp ló xa xa có 2 người đang đi tới nhìn rất quen mắt, Tô Tịch bật cười gọi bọn họ lại.

Tuyên Tư và Đậu Khấu thấy cô cũng nhanh nhẹn bước tới vừa mở miệng ra là đã vội trách móc:"mày và Điềm Uyên đúng thật là cái bọn trọng sắc khinh bạn, bọn mình đi đến đây bốn người mà cuối cùng lại chỉ có tao vào Đậu Khấu đi lẻ loi ngoài kia, tủi thân quá a ".

Cô chỉ mới vắng có ngày hôm qua thôi mà, bốn người đó chỉ có một mình cô vắng thôi chứ sao lại thêm Điềm Uyên nữa, có thắc mắc hỏi ngược lại:" sao lại là 2 người vắng thế ?".
Đậu Khấu thở dài:" hài.... hôm qua khi Nhất Đằng kéo mày đi thì Điềm Uyên cũng gặp phải Diệp Tử Mặc, còn ra sao thì mày biết rồi đấy" Nó nháy mắt cười hóm hỉnh.

À à... đã bị sói tóm rồi sao, đợt này Điềm Uyên chịu trận cũng không nhẹ.
Khi nhắc đang đi tới thấy ba người bọn cô cười đùa vui vẻ thì cũng đến gật đầu chào hỏi một cái, hỏi Tuyên Tư và Đậu Khấu:" hai người không chọn đồ ăn hả?".
" à....haha....quên mất" Đậu Khấu quá biết ý Tuyên Tư nên không cần hỏi Tuyên Tư muốn ăn gì, xung phong đi gọi thức ăn một lát sau thì trở lại bàn. Ước chừng 15 phút, phục vụ quầy bưng thức ăn ra cung kính mời bọn cô dùng bữa. Tô Tịch quá đói nên cũng không cần khách khí gì nhiều mà vùi đầu vào ăn, nhưng ăn chưa bao nhiêu thì đã bị Đậu Khấu ngồi đối diện vỗ vai chỉ chỉ về phía cửa ra vào:" Điềm Uyên kìa, nhìn nó đi....khà khà..mặt mày lên khói đèn luôn, không có mạnh mẽ như mày".
"chết tiệt, mày nghĩ tao là nữ hái hoa tặc dù có bao nhiêu lần cũng không mệt mỏi hả ?" Do đọc nhiều tiểu thuyết mà vốn từ của Tô Tịch rất phong phú, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, Tô Tịch lại nói:"mày như thế thì sau này ai dám tới cưới mày".
Đậu Khấu khép mắt nhả ra một câu:" đời tao đã định một trời cô đơn" rồi lặng lẽ thở than.

Tô Tịch thấy vậy thì giả vờ hù dọa:"mày thử cô đơn đi, sau này đừng hòng lấy được tiền hầu bao dày cộp này của tao nha".

Đậu Khấu nghe thấy tiền hầu bao bỗng đôi mắt sáng rực, suy nghĩ một hồi ánh mắt láo liên:"ai nói tao không lấy được, dù tao không thấy được boss lớn thì cũng lấy được boss nhỏ, không lấy được boss nhỏ thì cũng lấy được nhân viên văn phòng, còn không lấy được nhân viên văn phòng thì vác một tên mặt trắng về cũng được, bà cô đây nhất định sẽ lấy được tiền hầu bao của mày". Nó tuyên bố chắc chắn.
"rồi rồi" đúng là một con ham tiền như mạng, Tô Tịch mỉm cười đáp. Nhất Đằng một bên vừa nghe vừa gắp thức ăn bỏ vào trong chén của Tô Tịch.

Đang bàn tán sôi nổi thì Điềm Uyên và Diệp Tử Mặc cũng bước đến góp vui.
Nhất Đằng nhìn Diệp Tử Mặc chỉ cười cười:"đến rồi à ?".
"Ừ" Diệp Tử Mặc bình chân đáp, theo động tác của Điềm Uyên cũng tự nhiên kéo ghế ngồi xuống.
Trong Giọng nói Nhất Đằng không chứa vài phần ngạc nhiên nào mà chỉ là vài phần cao hứng hả hê, Nhất Đằng và Diệp Tử Mặc là đôi bạn thân, hai gia đình có quan hệ rất thân thiết với nhau, thân đến nỗi coi nhau như hai anh em, cho nên khi còn đi học, lúc đầu Nhất Đằng không ngần ngại mà lôi Diệp Tử Mặc ra trao đổi chỗ ngồi với Điềm Uyên, sẵn sàng không ngần ngại, Diệp Tử Mặc lúc có hơi bực bội, không muốn ngồi gần Điềm Uyên, nhưng dần dần hắn lại không kìm nén được mà quan sát Điềm Uyên, hắn không thoát ra nổi, cũng không muốn thoát ra, cho nên mới nói, tương lai không ai biết được chữ gì.

Vì thức ăn trên bàn khá nhiều cho nên Diệp Tử Mặc không cần phải gọi thêm, chỉ kêu người cho thêm chén đũa.

Trong khi chờ đợi người phục vụ đưa đồ đến, Diệp Tử Mặc hít mắt như có như không nhìn Tô Tịch rồi lại quay nhìn Nhất Đằng mỉm cười ý vị sâu xa, Nhất Đằng bên này vẫn bày ra bộ dáng như người không liên quan cầm ly nước đưa cho Tô Tịch.

Tuyên Tư ngồi kế bên ngừng ăn nhìn Điềm Uyên vô cùng gian xảo mà trêu chọc:"Ái chà chà.... xem Uyên Uyên với chúng ta này, mặt mày tuy có mệt mỏi nhưng mà rất sáng sủa quyến rũ, nói cho chị đây nghe cảm giác thế nào hả ?".
Điềm Uyên cũng không yếu thế nhào vô sẵn giọng phụ họa, năm xưa nó còn là một tay hủ nữ chính hiệu đấy, nó ngồi cung với Đậu Khấu là y chang, cho nên Điềm Uyên mặt không đỏ, bừng bừng miêu tả:"Ah...Thích chết đi được, có nói mày cũng không hiểu đâu, nếu mày muốn hiểu rõ thì mau mau tìm người làm đi".

Tuyên Tư bị Điềm Uyên quật lại thì cứng họng không nói được gì, xem ra, Tuyên Tư còn yếu thế lắm.
Tiếng nói của Điềm Uyên không phải là nhỏ, khi lọt vào tai Tô Tịch thì y hệt như tiếng sát bào mòn, khó nghe chết đi được, mặt Tô Tịch bốc khói, việc tế nhị như thế này mà ở chỗ đông người nói qua nói lại được à, còn lọt vào tay Diệp Tử Mặc thì giống như một lời khen ngợi, làm mặt mày Diệp Tử Mặc tỏa sáng, cằm muốn mọc râu.

Nhìn Điềm Uyên đang cười hì hì, Đậu Khấu không sợ loạn thêm mà ngồi một bên phụ họa, nó cũng không rảnh rỗi gì mà vừa ăn vừa vừa dở quỷ chen thêm mấy câu:" Điềm Uyên không được như Tô Tịch đâu nha, thấy Tô Tịch không, Một đêm 7 lần, đại chiến ba trăm hiệp vẫn bình thường đó" nói xong còn lia mắt về phía Tô Tịch cười gian.

Điềm Uyên bí hiểm cũng theo ánh mắt của Đậu Khấu nhìn cô:" quả thật đệ tự vẫn phải học hỏi sư phụ nhiều lắm..... ha ha....".
Sao Tại tự nhiên lại qua cô rồi, một lũ đáng ghét, cô không biết phải làm thế nào đành mặc kệ tụi nó, cúi đầu chăm chú gắp thức ăn mà Nhất Đằng lựa sẵn trong chén bỏ vào miệng.

Nhất Đằng và Diệp Tử Mặc ngồi bên cạnh cũng lắc đầu cười trừ, Nhất Đằng thấy bộ dạng ăn không được chỉnh tề của Tô Tịch thì phụ gắp với cô, còn sẵn tay gắp luôn cho hắn vài miếng.
Vì đã là bạn thân và học chung với nhau nhiều năm cho nên không khí nói chuyện cũng không có gượng gạo, rất tự nhiên làm mọi người vui vẻ.

Nhất Đằng và Diệp Tử Mặc cũng không vội, còn rảnh rỗi ở thêm chơi với tụi cô thêm ít ngày nữa mới chia tay mạnh nhà ai nấy về.

Khi về đến nhà Tô Tịch còn phải có một việc rất quan trọng phải làm đó là đi gặp một người có vị thế lớn nhất dòng họ Đằng, chính là ông ngoại của Nhất Đằng.

Nhất Đằng thì nôn nóng còn Tô Tịch lại vô cùng hồi hộp.
____________________________________

Bình Luận (0)
Comment