-
Các người mang thức ăn lên đi...khoan đã, nhớ bảo rằng lão gia lệnh. Trứ Vân Kiều không thèm nhìn qua Tích Thiên Khâm đang trộm cười nhìn bà, một mực ăn vào, không chút tự nhiên cầm ly nước cạn sạch, đối với con cái, còn tôn nghiêm làm gì, chỉ như vậy đã biết bà đổi ý rồi. Ai cũng như vậy thôi, cứng đầu đến mức nào đi nữa cũng không phải là không biết lý lẽ.
-
Không sao, nói là phu nhân lệnh. Hầu nhân đương nhiên hiểu chuyện, còn không phải ý nói rằng nhất định phải báo là phu nhân lệnh sao? ha ha... đây là gạo dẫn. Quản gia bên cạnh cũng tinh ý mà biết được Lục Nan Hy rất thích dùng trái cây cho nên điều thêm một đĩa trái cây ướp lạnh đã chuẩn bị trước.
-
Thiếu gia, chào buổi sáng. Tiếng gõ cửa truyền đến, Tích Lãng từ bàn lớn xử lý văn kiện qua điện thoại, trong đầu cũng một khoảng mờ mịt như sương mù, chính hắn duy trì cái thẩn thờ này từ lúc đi ra khỏi thư phòng cùng Tích Thiên Khâm đến hiện tay, thở dài một hơi liếc nhìn ra đến, còn chưa vội trả lời, nhìn qua Lục Nan Hy vẫn còn chưa tỉnh, ngủ say mê đến nước miếng đều ở bên miệng; tóc tai rối loạn một hỗn độn, nếu như trước kia, ai có tính cách lộn xộn như vậy đến gần hắn sẽ đạp một cái văng ra xa, tắm lại một ngàn lần nhưng chẳng hiểu sao hiện tại lại không hề ghét bỏ, một tay đem chăn chỉnh lại che chắn người cô chắc chắn. Mặc dù vậy, vẫn mỹ mạo lạ thường, dương quang có chút gắt nhưng xuyên qua tấm màn lớn vẫn là lọc ít nhiều, chỉ còn tia nhỏ như hạt tiêu chiếu đến cô gò má, khiến hắn mắt không nỡ rời cái tiểu yêu tinh dám hét hắn đoạn tụ.
-
Vào.
Lục Nan Hy bị dời chăn cô kìm chặt, lăn qua lăn lại nhăn mặt mày, hơi lạnh lại xâm chiếm vào "ổ ấm" không khác mèo nghịch ngợm chun mũi lại bắt đầu thái độ mày liễu nhíu chặt bực bội, cô cảm nhận Tích Lãng ấm áp dần đưa tay ôm lấy hắn thắt lưng không do dự, thành ra cô nằm hoàn toàn trong lòng hắn, cọ cọ tóc vào hắn, chăn rơi khỏi lộ ra một mảng lưng và hõm cổ trắng như tuyết, càng nhìn nữ nhân càng lộ ra phong tình như bức kỳ mỹ giai nhân hoạ không muốn dời mắt, nhìn vào gian phòng lớn ái muội đến lạ thường, nhìn không ra căn phòng bỏ trống như mọi khi với khắc này là một nga. Hầu nhân nhìn qua một lượt ai nấy cũng đều đỏ mặt, niệm trong lòng chưa nhìn thấy gì đâu, lại hắn gương mặt tuấn lãng một đường lãnh đạm ánh mắt khiến người ta tránh đến gần chỉ muốn cho mau mà ra ngay.
-
Phu nhân lệnh mang thức ăn sáng đến. Không đợi Tích Lãng mở lời, như thói quen mà rời đi ngay tức khắc. Vốn hầu nhân làm việc lâu ở đây, còn chưa dám đặt mắt thất thần ở hắn qua hai giây. Ra ngoài cũng là một đường thẳng xuống thượng sảnh mà đi, một chút bái quái cũng không dám hé miệng với nhau. Tuyệt đối thái độ
TÔN KÍNH.
-
Lãng, lạnh quá. - Hôm qua đến nay em đều than lạnh, có phải cảm lạnh rồi không? Tôi đã dặn dò phải mang tất vào cẩn thận. Lục Nan Hy mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm, cả người ngủ thẳng giấc cho nên vô cùng thoải mái chỉ có bụng dưới lại truyền lại đau nhức, đã vậy còn bị Tích Lãng quấn chăn như quấn thịt vậy, cô tay ôm lấy hắn càng chặt, chợt chớp mắt phượng xinh đẹp ho khan một tiếng "khụ...khụ...". Cô đã bệnh đến mức này hắn còn nói lời khó nghe, uỷ khuất quá đi a~~ yếu đuối đến lạ thường, muốn khóc cũng không còn sức lực nữa. Hắn chăm chú nhìn cô sắc mặt rũ rượi một đường dựa vào lồng ngực hắn thở gấp gáp, tay còn lại kiểm tra thân nhiệt ở trán, ở lòng bàn tay lớn truyền đến rất nóng.
-
Mùi gì vậy? Tích Lãng đen mặt, Lục Nan Hy ban nãy còn ngồi không nổi dựa vào hắn toàn sức lực, hiện tại "đánh hơi" được thức ăn, phản ứng còn muốn khoẻ mạnh hơn hắn nữa. Khoé môi giật giật vài cái, hắn có còn lời nào muốn nói với cô không? Nói trước nếu là phê bình thì cô không nghe đâu nga...
-
Mặt lạnh, em muốn ăn rồi, đói lắm. Nghe qua "mặt lạnh", Tích Lãng nhíu mày kiếm, cho Lục Nan Hy tiếp xúc với Ngô Kỳ Phong, quả thực không tốt, quá mức tiêu cực. Lời nói xấu xa, dễ gây hiểu lầm đi chăng nữa, qua tay cô lại ngẩn ngơ như không hiểu chuyện, chỉ là thuận miệng nói ra chứ không phải thật tâm một cách vô cùng chân thật, làm người ta muốn trách cũng không được, muốn cười cũng không hợp, chỉ có cách tiếp nhận lấy dù có thích hay không thích.
-
Mặc đồ vào trước. Lục Nan Hy cũng không muốn trần truồng khi dùng cơm, như nhớ lại cái gì đó mà gấp gáp giở chăn nhìn lại một lượt, chắc chắn không có vết đỏ nào lưu lại mới thở phào một hơi, chạy ùa vào nhà vệ sinh thay băng mới, may mắn là cô có mang bên mình "hiệu băng" của mình, xong mắt lia xuống nền nhà bóng hới tìm kiếm đồ đạc, tiếc là Tích Lãng đã nhặt hết thảy quẳng vào sọt đồ bẩn, hầu nhân cũng đã dọn đi từ sớm. Không còn cách khác cô quen thói cũ, vào đến phòng quần áo tư thông bên cạnh chọn lấy tuỳ tiện vận vào áo sơmi hắn, khỏi phải đoán, chính là vừa vặn biến thành váy. Vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên hắn đưa cô đến Cẩm Viên, cũng chính hắn áo sơmi trên người cô trốn ra ngoài, bắt taxi chạy đến Ngự Tây ngặt nỗi làm gì bên mình có tiền, phải nhờ đến Tiểu A chạy đến, mà anh ta lái xe nghệ cũng quá mức thượng thừa...khoan đã, đây không phải là "show hồi ức" nga... với lại sau chuyện vừa rồi, cô còn dám tư tưởng chứa nam nhân hình ảnh khác sao? Vẫn là không dám, nếu cô có gan nhịn được bị bỏ đói@@ mới nghĩ thôi, đã thấy kinh khủng rồi.
-
Anh ăn trước đi. Lục Nan Hy nhất định Tích Lãng phải động đũa trước, nếu còn giữ nguyên tư thế chằm chằm ở cô không ăn, cô dù đói cách mấy cũng không ăn luôn, hắn có thói quen không ăn vào buổi sáng, cô biết chứ nhưng duy trì lâu từ không tốt đơn thuần sẽ thành có hại. Chỉ thầm cầu nguyện hắn liền đùa tới đích, bảo hầu nhân dẹp thức ăn đi không chừng, vẫn là ánh mắt luôn sẵn sàng trong tư thế phòng bị. Chỉ là đầu óc cô nặng trịch, cả người rích rích cảm giác không chịu được chỉ muốn đi tắm nhưng chiếc bụng đói kêu ầm ĩ cũng quá mức tất yếu không thể bỏ qua.
Tích Lãng một đũa, Lục Nan Hy một đũa, đến khi nào thức ăn vơi đi khá nhiều, hắn bảo đã no, cô mới yên tâm tin là thật mà thoải mái ăn hết cả các thức ăn thừa còn lại. Được nạp năng lượng, cơ thể đã dần hồi phục không tệ. Nhưng rốt cuộc, vẫn không khá hơn là mấy, khó chịu khó mà tả nổi, cả người đều nơi nào cũng kim châm vô hình đâm lấy, miệng lưỡi đắng nghét, mặc vậy cũng không thể kìm cô ăn hết thực. Nhìn xuống bắp chân, ngày càng to, phải tiết chế rồi. Dù nhìn Lục Nan Hy như lá lúa mỏng tênh chỉ sợ cuồng phong tiến thổi mặt mũi cô đến châu đại dương nhưng chính cô tự nhận thấy bản thân mình, cái gì cũng đang dần kích thước dài rộng tăng.
Tích Lãng thuận tay đẩy xe thức ăn bên cạnh đến, cả một khay đĩa trái cây ướp lạnh mát mẻ. Lục Nan Hy vuốt vuốt bụng no căng, chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy a? Nhớ không lầm hình như ban nãy hầu nhân giọng điệu rõ ràng phu nhân lệnh? Chẳng lẽ Trứ Vân Kiều cô nghi ngờ hầu nhân nghe lầm? Không có cách nghe lầm được, nhà chỉ có ba người, Tích Lãng đương nhiên không nói, cả Tích Thiên Khâm cũng không cần nhưng là Trứ Vân Kiều, hầu nhân biết bà nghiêm khắc đối mọi chuyện, không thể tuỳ tiện báo lại với hắn đường đường đại thiếu gia lạnh nhạt doạ ai cũng muốn tránh, đối mặt thái độ kính kính cẩn cẩn từng lời nói từng hành động còn hơn sợ ma chước quỷ. Vẫn là cô phải suy nghĩ một chút, phong thái thám tử lại muốn trổi dậy, nhìn tình hình cô hiện tại, hắn nên bón cô thuốc nhanh lên một chút trước khi trễ cô tẩu hoả.
Một lát sau, bác sĩ Trương đã đưa thuốc đến, Lục Nan Hy tuỳ tiện ho khan vài tiếng cho ông ta đoán bệnh. Tích Thiên Khâm tiến thăm, cô không có cách mà nằm im đưa mắt nhìn.
-
Con dâu, con thấy trong người có ổn không? Ta đã gọi hầu nhân nấu cháo. Ban sáng vì không biết cho nên mang thức ăn lên có chút khô. Lục Nan Hy cảm động sắp khóc luôn nhưng mà có chút cứng nhắc, khô gì chứ? Quá hợp khẩu vị luôn, hầu nhân ban nãy đã dọn xe thức ăn bằng không cô chỉ có muối mặt.
-
Chủ nhân, có một tiểu nữ nhi ở bên ngoài cổng liên tục bấm chuông khẩn thiết muốn gặp ngài, chúng ta thực sự không có cách tiếp. Tích Lãng trong ánh mắt suy xét, tay vân vê điện thoại trong tay, từ trong miệng "ừ" một tiếng nhanh chóng cúp máy. Dặn dò qua hầu nhân để mắt đến cô thường xuyên, cũng nói qua một tiếng với Lục Nan Hy hắn có công việc sẽ trở lại ngay sau không nhanh không chậm rời đi.
-
Chủ nhân, Thương Quý đã xuất viện. Thời điểm này, còn có thời điểm nào thích hợp hơn để xuất viện đâu. Tích Lãng không bất ngờ, vẫn bình thản như nước gật đầu một cái.
-
Anh Lãng, em không còn nơi nào để đi nữa...hức hức...nhà không có tiền trả người ta cũng đòi trả lại, em sợ lắm. Tống Thiên Tình hiểu rõ mặt mình khóc lóc tạp nham nước mắt cho nên kìm lại không chạy đến ôm lấy Tích Lãng để thể hiện cho bằng hết khẩn ý của mình.
Tích Lãng nhìn Tống Thiên Tình trước mắt, chỉ duy nhất một balô đồ là đã gọi là dọn hết tài sản, đồ đạc vận trên người không thể nói quá rách rưới nhưng mà so với một đứa trẻ 13 tuổi tự sống một mình cuộc sống, kinh khủng đến mức nào. Nhưng hắn ngay lập tức cắt bỏ đi những suy nghĩ thương cảm, nhanh chóng đi vào chính cái vấn đề. Tân Hĩ Ca đang ở đâu? Chỉ yêu thương say mê một Tống Tư Tình, sau cô ta chết rồi lại Tống Thiên Tình làm ngơ để tự sinh tự diệt? Nam nhân này kể ra cũng vui tính quá thể.
Tống Thiên Tình chớp đôi mắt to tròn như hai hòn ngọc đen nhanh xinh đẹp, trước mắt Tích Lãng như một Tống Tư Tình thu nhỏ, thảm thương bộ hình bộ dạng lau nước mắt, đôi môi chun nhỏ xinh đẹp mím chặt lại, nước mắt cứ ồ ạt không dừng...
Chính vì lý do này Tích Lãng mới muốn đá ra khỏi Cẩm Viên ngay lập tức • • • "bíp...bíp..."
-
Tân Hĩ Ca ở nơi nào? Tống Thiên Tình biểu tình dừng khóc, thăm dò một chút ở Tích Lãng, thấy hắn vẫn chưa có động thái gì nổi bật, thậm chí còn rất điềm tĩnh là đằng khác, nhưng mà thường nhân có câu trước giông bão trời rất quang đãng, nghi hoặc rốt cuộc thành công ở lại hay không đây? Xoay lại không ngừng khóc lóc sướt mướt, đến gần hơn một chút với Tích Lãng, cắn môi dưới băn khoăn, tóc rũ rượi, dù sao nghĩ đến đức nhân, hắn không thể quẳng một đứa trẻ trói gà không chặt không nhà không cửa không còn thân nhân sống sao thì sống được.
- Anh ấy sau khi chị em mất đưa tang lễ hàng xong cũng không thấy nữa, hai ngày qua em chưa có gì trong bụng cả, em rất đói, bây giờ...hức hức quá thảm. Em nhớ ba mẹ...nhớ tỷ tỷ...hức hức... Lãng, xin anh cưu mang, cả đời này em làm trâu làm ngựa cũng quyết. Đây thực sự là lời một 13 tuổi tiểu nữ nhi nói? Chợt có tiếng nói ngái ngủ vang lên phía sau Tống Thiên Tình khiến cô bé hoảng hốt giật mình như gặp ma, mau chóng quên việc khóc lóc thét lớn một tiếng chạy ra phía sau Tích Lãng núp bóng, hé hé ánh mắt gần như nhỏ như hạt đậu tầm nhìn cái nói vừa phát ra tiếng vừa rồi, không phải ma là tốt rồi, mà còn là một tiên sinh tuấn dật.
-
William, cậu không nên chọc tiểu nữ nhi sợ hãi. Mà sao, các người ở đây? Tống Thiên Tình dù không hiểu chuyện nhưng vẫn lắng tai nghe, mắt nhìn qua rồi nhìn lại chòng chọc ở Tích Lãng khuôn mặt tuấn tú có chút nghiêm nghị, hình như bắt đầu không vui rồi, hắn ánh mắt chiếu qua hầu nhân đứng đằng xa đang nhìn nhau sợ hãi, đến chuyện khách cư lại, cũng phải hắn đích thân dặn dò là nên thông báo ư? Hình như đến cả cảnh vệ cũng không dám nhúc nhích. William cắn cắn đôi môi quyến rũ, tay vuốt ve thỏ con trong tay, tay còn lại gãi gãi đầu cười một tiếng phóng khoáng, không cần giải thích nhiều, Ngô Kỳ Phong cùng Mậu Hoạch Ma từ lâu trang phục chỉnh tề đi từ trong bếp, ở trên mép còn nguyên vụn bánh mì thể hiện tác phong ăn vô cùng gấp gáp.
-
Lãng Lãng a đừng tức giận, chúng ta đều là hảo hữu, họ chỉ lưu lại Trung Quốc hôm nay đến ngày mai là cùng, tập trung ở Cẩm Viên đương nhiên là chuyện tốt nga. - Ủa, Thiên Tình, em làm gì ở đây vậy? Ngô Kỳ Phong theo lời Mậu Hoạch Ma nhìn cái tiểu nữ nhi sau lưng Tích Lãng ngẩn ra xa cách, đang tò mò là ai vậy? Mậu Hoạch Ma đến bên cạnh Tống Thiên Tình, anh biết rõ chừng mực, biết Tích Lãng không vui liền cũng rất nhanh lướt qua chuyện khác, cái tiểu nữ nhi này lặn lội đến đây đích muốn gặp hắn không biết là mục đích gì phát sinh nữa đây? Anh đưa tay nắm lấy Tống Thiên Tình sang sopha ngồi một bên, cười tươi như không nhưng trong lòng đang thầm thăm dò, chả một ai không oán giận khi chị mình chết cả. Chỉ riêng hắn đen mặt không đổi, cái Cẩm Viên này sao còn lại là nơi tư mật, nhà ở? Phải gọi là nơi sinh hoạt tập thể mới đúng, ai ra vào cũng không có cái gọi là giới hạn. Hắn có thể liền sắp xếp mỗi cá nhân một gian chung cư trong khu chuỗi đô thị Hoàng Gia. Ngô Kỳ Phong này chính là cố tình chọc giận hắn.
Hàn Ý Nhi cùng Virginia nghe ồn ào cũng mau chạy ra tới, Virginia không rành tiếng Trung mấy cho nên chỉ còn cách chạy đến ôm lấy William nhìn đến. Tống Thiên Tình mắt chằm chằm nhìn vào Virginia suối tóc gợn sóng vàng nổi bật, mặt mũi sắc sảo rất khác biệt sinh ra chằm chằm trên xuống không rời mắt như một vật thể lạ tồn tại.
-
Sao ồn vậy? Anh mới sáng đã làm loạn rồi, bọn em chỉ lưu một ngày thôi, ngày mai liền đi nga, còn rất nhiều chuyện để làm mà. William nói nhỏ như rót mật vào tay Virginia dịch lại lời Hàn Ý Nhi vừa nói ra tới miệng, thấy hai người cử chỉ thân mật dính nhau như sam, Tống Thiên Tình tự mình đỏ mặt, đưa tay che hai mắt bịt kín không kẽ hở, Mậu Hoạch Ma không kiêng dè cười một tiếng, đây mới chính là điều trẻ em nên làm, xem ra Tống Thiên Tình là tờ giấy trắng thật, tâm tư cũng không quá nhiễu phân...
bón. Dù sao bón nhiều hay ít cũng là bón. Từ trên lầu, Liên Lâm quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bời, ở trên trán vẫn còn chưa gỡ xuống mặt nạ mắt dùng khi ngủ lôi thôi lếch thếch, bên cạnh Lâm Nhược Dụ cũng không hảo hơn, hình tượng cả hai y hệt nhau ngáy ngủ.
Thỏ con như nghe hơi được tiểu thiếu nhi trạc như mình cho nên không ngần ngại thoát khỏi tay William, nhảy thoăn thoắt rất nhanh đến Tống Thiên Tình như dụ hoặc bởi cà rốt ngọt ngào, ánh mắt ngọc sáng lại càng sáng, trong suốt như xuân thuỷ vô cùng thuần khiết. William chẳng thèm để ý đến nữa, đến bên cạnh Tích Lãng "thổ lộ tâm tư" dù hắn đã quá phiền để ý đến nữa, nói chuyện với đầu gối xem ra còn thoã mãn hơn đó Will~~ chỉ duy Virginia thì vô cùng để ý, cả hầu nhân thấy thỏ con nên cũng yêu thích mà nhòm theo, thực sự nhìn nó quá là đáng yêu, bộ lông kia rõ ràng suôn mượt bóng bẩy lại nhảu thoăn thoắt nhanh nhẹn, hai tay dài lắc lư lắc lư xao xuyến người ta, cái đuôi cụt muốn ngoắc nhưng vô biên. Chỉ muốn bế trên tay mà vuốt ve thoã mãn nhiều.
-
Ash, đừng loạn... Virginia dù nói vậy nhưng không có đuổi theo, giọng điệu thanh thoát hướng thỏ con yêu chiều nói, gương mặt Hàn Ý Nhi còn thua đánh rắm một bật, liếc mắt Phàn Yến vờ tránh đi cười hề hề, ai nghe qua không biết còn tưởng Virginia đang dặn dò yêu thương con của mình đấy, dù hầu nhân không hiểu nhưng cũng hiểu là đang nói về chú thỏ kia, hai tay cô ôm ở ngực đưa mắt theo dõi, tiểu bạch thỏ kia đã rất lâu không có thể hiện nghịch ngợm rời khỏi trực tiếp từ tay chủ nhân, luôn luôn ngoan ngoãn đối William tuỳ ý di hay bất động một chỗ đều đáp ứng, hiện tại lại hướng Tống Thiên Tình đến với vẻ rất cao hứng, xem ra thỏ con cũng có khẩu vị quá đi, cô bé đó thật xinh xẻo.
Tống Thiên Tình vào năm sinh nhật 7 tuổi, vô tình bị thỏ cắn vào ngón tay cái đến nay vẫn còn lưu sẹo sâu, hai tay ôm mắt dần thả lòng, từ xa vừa nhìn thấy thỏ đến gần liền như muốn nổi điên nhảy lên sopha trong tình trạng phòng bị sẵn lúc nguy cấp nhất có thể, Virginia cứ tưởng là Tống Thiên Tình cũng đang đùa với Ash cho nên vô cùng thoải mái mỉm cười rạng rỡ.
Chợt Tống Thiên Tình thét lớn một tiếng, tay chân cứ loạn xạ đá rồi lại đấm, đưa chân đá mạnh thỏ con đang ngự ở trên ghế sopha dưới chân mình, Mậu Hoạch Ma chợt như nhớ ra gì đó nhưng đã không kịp nữa, chân Tống Thiên Tình đã đá trúng thỏ con rơi xuống đất văng xa, thỏ con như đau quá "rên" lên một tiếng thảm rồi nằm yên như đang muốn hồi phục lại sức lực, vốn những giống thỏ tí hon này động nhiều cũng không được, chỉ nên nhẹ nhàng vuốt ve cho nên William vô cùng cân nhắc chú ý mà bế ở trên tay. Hầu nhân chớp chớp mắt xuýt xoa hoảng hốt nhanh chóng che miệng mình lại cản lại tiếng thản thốt ra đến miệng, Virginia thu lại ý cười hết thảy, William cũng kinh cũng ngạc đứng hình, môi cười còn chưa kịp thu về, vừa rộng đủ để a ruồi chui vào thuận lợi, sao lại đối với "con cưng" của anh như vậy? Là ai? Muốn chết sao?
Virginia mau chóng chạy lấy ôm lấy thỏ con tủi thân, dưới đáy mắt bạch ngọc kia ẩn hiện như một tầng hàn quang hướng Tống Thiên Tình căm phẫn hiện lên rõ rệt. Nhưng rất nhanh đã thu chú ý lại hướng thỏ con đang nằm yên tay chân run rẩy, cọ cọ đầu đáng thương vào tay non mềm Vỉginia như cọng rơm cứu vớt. William cũng lo lắng không kém chạy đến xem. Lâm Nhược Dụ có chút kìm nén nhưng như không chịu nổi nữa mà phì cười ôm bụng. Hàn Ý Nhi chưa hiểu, nhưng là muốn cười William một phen, lại thấy người khác cười cô không a dua theo thì hơi khó chịu vốn là tính vậy cho nên cũng cười theo muốn nin thở có Liên Lâm như bị doạ sợ bởi hai cái nữ nhân này như điên như loạn mà cười, người tung người hứng thi nhau cười.
-
Cậu đừng hiểu lầm, Thiên Tình nguyên lai sợ thỏ. Mậu Hoạch Ma cười không nổi, khuôn mặt xinh đẹp có chút nghiêm túc trở lại, đến gần ở giữa Virginia một khoảng nhất định đưa tay đẩy đẩy thỏ con, nó như hồi sinh mà ngồi dậy, hai tay lắc lắc lư lư như cũ, nhìn qua William lại càng tăng động, chớp chớp đôi đồng tử mâu bạch đáng yêu lấy lòng chủ tử. Cũng không chết, chỉ một con thỏ không bỏ vừa miệng anh no nê, làm lớn chuyện làm gì, nghĩ là một chuyện nhưng ra miệng câu này là một chuyện. William không chút nào nguôi giận, liên tục thở dốc, lồng ngực phập phồng, sóng mũi cao ở góc nghiêng càng thêm xinh đẹp nhưng lại chan chứa lửa giận.
Cái rối tung rối mù gì đây? Tích Lãng đau đầu muốn chết, nhíu mày kiếm chặt, chưa bao giờ xung quanh hắn chấp nhận tồn tại ồn ào đến mức hiện tại, tay bỏ vào túi xoay người ý định rời đi liền bị Tống Thiên Tình chặn ở trước mặt. Hắn không còn kiêng nhẫn nào, môi bạc mím chặt, ánh mắt tàn độc như muốn giết chết cái tiểu nữ nhi trước mắt không hiểu chuyện.
-
Muốn cư lại? Tích Viên tự nhiên. Tống Thiên Tình cứ tưởng Tích Lãng sẽ đá mình khỏi Cẩm Viên ngay lập tức nếu như tính khí hắn không tự bản thân kìm được. Nhưng mà gửi đến Tích Viên? Tống Thiên Tình quá rõ, sao còn không biết Tích Viên dùng để làm cái chuyện chăn gối không đường hoàng của hắn, nếu hiện tại Tống Thiên Tình đến cư lại, hầu nhân ở đấy sẽ nhìn Tống Thiên Tình bằng ánh mắt gì? Tình nhân đợi nuôi lớn? Hay hắn thay đổi khẩu vị thích "kia" trẻ em? Kia đây là chăm sóc để mắt a. What the hell?
Trong đầu hiện lên vô vàn suy nghĩ tự mình cho là không đứng đắn. Dù vậy, Tích viên cũng quá hoàn hảo đối với cái phòng trọ rách nát, việc ai nghĩ gì đến mình Tống Thiên Tình sau khi cha mẹ chết, Tống gia tán gia bại sản, Tống Thiên Tình liệu còn để ý người ta dùng ánh mắt gì nhìn mình? Chỉ là lưu lại Cẩm Viên, kế hoạch vạch ra mới có kết quả...
-
Thiếu phu nhân, người...ừm trong người thấy ổn chứ? Lão gia thấy người ở đây chắc chắn sẽ trách giận. Lục Nan Hy biết trong người cô không ổn nhưng nếu mà nằm mãi ở trong phòng cô mới chính là không ổn nhất. Mau chóng muốn vận động, cơ thể cô nặng nề có thể là di chứng của lười biếng hằng ngày ít vận động. Cho nên thời điểm rời phòng, tâm tư lựa chọn quần tây Tích Lãng mà thay vào, dùng dây chun buộc cho vừa vặn ở thắt lưng, nhìn cô không khác mấy tiểu nữ nhi nghịch ngợm đồ của người lớn.
-
Mọi người giúp một tay đi. Rất nhanh bánh sẽ hoàn tất thôi. Lão gia sẽ không để ý đâu, với lại...đây, tôi rất khoẻ mạnh. Đương nhiên Lục Nan Hy cảm thấy rất khoẻ, bởi vì cô đã no rồi~~ có thực mới vực được đạo cơ mà.
Hầu nhân nhìn khuôn trước mắt đem đi rửa sạch, tuân theo vô điều kiện lời thiếu phu nhân đây bảo, ai cũng nháo nhào muốn được tiếp tay ở bếp lớn không gây chú ý mới lạ, Tích Thiên Khâm trốn Trứ Vân Kiều gọi ông hàng xóm cùng vào tuốt sâu ở trong hoa viên mà bàn nước cờ thưởng trà, chính vì cuộc gây gỗ trước đó mà ông hàng xóm này nhìn Tích Thiên Khâm ông có chút dị thường, xa lánh là đằng khác.
Lục Nan Hy tay trộn đều bột, nêm nếm đo lường. Hầu nhân chỉ việc lấy dụng cụ cô cần thiết và đổ vào khuôn. Đôi khi cô còn chỉ họ tạo hình, loay hoay cũng nướng được chừng ba khuôn lớn hình sư mao, nhìn như là một bếp trưởng thực thụ, nhưng mà bếp trưởng nào như cô chứ, chỉ có biết làm vài món làm trọng xong cho rằng mình trù nghệ ổn định. Ít nhất trong mắt người ta cô có biết trù nghệ là được rồi. Trứ Vân Kiều cũng bị thu hút, tác động khi các hầu nhân ngoài vườn cũng chạy vào gấp gáp với với người nhìn vào bếp lớn, Tích gia chưa bao giờ ồn ào đến vậy, cả hầu nhân cũng nghiêm ngặt quy định không được nháo loạn gây ồn ào. Nhưng còn chưa có bước mấy bước thì phía sau đã vang lên tiếng trẻ con non nớt của Quyên Trình.