Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Chương 38

Cô bước trên đường lớn, cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, là cô bản lĩnh cũng nhỏ, mới không nhìn ra được bản thân chỉ là con cờ bị xoay vần chuyển thế.

Cô là con người sống trong ký ức, từng hình ảnh như cuốn phim quay chậm trong đầu chiếu về những hình ảnh đẹp mà mẹ cô, bà và ba cô đối tốt. Nhưng đó là thứ cô không muốn nhất, như điên tiết, muốn đập vỡ mọi thứ trước mắt. Cô bất lực, ven đường suy sụp tại chỗ, ngã quỵ xuống, ánh mắt tê dại nhìn ra đường lớn, cứ xe này tới, xe khác đi, cũng như những người cô yêu thương, cứ đi lại rồi đi xa cô, sau đó mất hút.

Đầu tóc cô một búi rối, quần áo xộc xệch bụi bặm, nhưng như vậy, vẫn không ngăn được xinh đẹp, vẫn là một bộ dáng mỹ nhân.

- Mỹ nhân, ngồi đây một mình, khóc lóc thế kia thực sự thảm thương...hay để anh dỗ dành em được không?

Bất ngờ, từ đâu đấy, xuất hiện một tốp 5 người, xăm hình nở rộ trên vai và bắp chân làm cô sợ hãi, mặt mày bặm trợn, khí thế hung tợn. Cô mau chóng co rúm người, mặt mày xanh mét, tay nắm chặt góc áo vò mạnh, nước mắt vẫn cứ rơi, nay mắt mở to, nước mắt rơi càng dữ dội. Thấy tên to nhất ngồi xổm xuống, chồm đến gần, cô liền như chú thỏ tức giận, đứng thẳng người, tay che chéo nhau đặt trên vai bản thân tạo cảm giác an toàn.

- Tôi không quen biết các người.

- Sao khách khí như vậy? Là xa lạ sẽ thành quen biết rất nhanh. Ở đây đâu ai là không biết Hoả Phường Đại Sơn, mỹ nhân là nên chiều ý đại ca, sớm hưởng vinh hoa phú quý.

Là một tên nhanh nhảo, thấy cô lơ là nhìn tên trùm sợ sệt, liền bước đến nắm lấy bàn tay mềm mịn của cô.

- Mỹ nhân, thơm thật đó.

Cô hoảng hốt, xoay mặt liền vươn tay tát vào mặt tên đấy một cái "bang..." lớn, tên đó tức giận, trừng mắt nhìn cô, mắng chửi một tiếng, vừa định tát trả, cô biết cô thể lực nữ nhân là bất khả kháng chống cự, với kia tận 5 tên to xác, cô nhắm mắt chịu đựng, chưa gì đã có âm thanh ầm ĩ dội vào cô, bóp kèn inh ỏi, bọn chúng liền bỏ chạy hết, cô là không tin tưởng được đường lớn thế này, lại xảy ra chuyện như vậy. Quả là cái méo gì cũng có thể xảy ra.

Cô đang mất hồn, vẫn còn sợ sệt, nam nhân lái chiếc Maybach phía trước, lập tức xuống xe, lấy áo vest bản thân khoác cho cô, biết cô đang sợ sệt mà không dám quan tâm quá mức, còn đàng hoàng đến độ giữ khoảng cách để độ không cảm thấy chịu, nhìn qua liền hiện ra nét anh tuấn nho nhã, phong khí quý tộc, còn mặc cả áo blouse trên người, mùi hương thuốc khử trùng pha lẫn cam thảo nhè nhẹ, sức hấp dẫn không thể nào cưỡng lại được nhưng là cô một đường không có nhìn đến, vẫn còn nhìn khoảng không vô định. Là nam nhân đó vẫn chờ cô bình tĩnh lại, là tầm giây sau, cô liếc mắt, hình ảnh thuần khiết kia rơi vào mắt, đồng tử toàn bộ đều hình ảnh của anh ta.

Là cô từ nhỏ rất thích bác sĩ, nhưng là học lực không cho phép. Cô mím chặt môi một bộ chăm chú, là để ý áo blouse, anh ta mặt mũi bộ dáng đẹp đẽ thế nào cũng không có nhìn đến.

- Tiểu thư?

Là nam nhân này không hề tỏ ra quá nhiều, chỉ là cứ nhìn dung nhan mỹ mạo của cô lộ liễu mà nhìn mãi như vậy, là cô không nhận ra, nếu không cô lại sát nhập cho anh ta tội danh biến thái giống những tên vừa rồi mất, vừa nghĩ đến liền lơ mắt đi nơi khác, là nên phòng ngừa hơn chữa bệnh.

Cô nhưng là nghe đến rồi nghĩ lại, sao tốt bụng đối với người bản thân không quen không biết được đâu, đây chính là thời hiện đại, là cứu người muốn đền ơn. Nhìn lại bản thân có đem gì bên mình đâu. Ngoài hơn 200 tệ, nghĩ đến lại liền đưa tay lấy ra.

- Tôi hiện tại không có đem nhiều tiền hay bất cứ thứ gì giá trị, ở đây chỉ có gần 200 tệ...

Anh ta muốn ngất liền với cô, nhìn bộ dáng như vậy mà lại cầm chưa tới 200 tệ từ một nữ nhân? Là cô cố ý không cho mặt mũi? Sao có thể đối xử với ân nhân của mình như vậy?

- Nữ nhân phải cẩn thận một chút.

Nói xong, liền quay lưng bỏ đi, không có ý định đề nghị đưa cô về nhà hay nói dư lời nào vô nghĩa. Chỉ là bước chân một bước, quay phắt lại nhìn rồi quyết định bỏ đi luôn. Cô trong mắt vừa lòng, nhưng Maybach vừa đi mất, lại nhìn trên vai chiếc áo vest xám tro cô đang khoác kia, đường may vừa vặn, cô còn có thể ngửi được hương thơm của nam nhân đó, thật lạ, anh ta không hỏi tên cô cũng như thông tin liên lạc, xuất hiện như một thiên thần áo trắng không nhiễm bẩn, giúp đỡ cô rồi rời đi. Nhìn vào ánh mắt anh ta, là không có ý niệm nào rung động trước cô, cô là không có trù ý nào chán ghét.

Từng bước từng bước trên đường, cô cũng quên luôn những chuyện buồn đi, ban nãy cô có chú ý áo blouse của anh ta, là bệnh viện Nhân dân Bắc Kinh, tiếc là chỉ có địa điểm như vậy. Chỉ là nhìn để trả lại áo sao?

Nhìn lại, là bản thân đang đứng trước tiệm sách nhỏ Hàn Hàn. Là quyết định đến đó, hơn 200 tệ này, đọc sách dư thừa nhỉ?

Đến trước cửa, cô chép miệng than phiền, xe ai mà đậu chắn hết cả cửa vào, cô cởi bỏ giầy đặt cẩn thận lên kệ, đi vào trong.

Nhìn bên ngoài thì tiệm sách này cho thật nhưng là vào trong, không gian đọc sách đâm sâu vào trong, bên ngoài là gian lựa chọn sách. Nhìn qua vắng vẻ vô cùng, có một bóng dáng rất quen mắt, chỉ là nhìn lâu cũng không có nhận ra.

Cô còn đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm người đó thì cô chủ Hàn Hàn này đã đi ra đến, à...là bà lão hiền hậu, gương mặt từ tốn. Hỏi cô là muốn đọc truyện nào? Để bà lấy cho nhanh. Cô ý nghĩ một bụng đen tối, đặt tay lên quầy, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc muốn phì cười, có chút gượng miệng nhưng là nói ra.

- "Qua đêm với tổng tài phúc hắc", "Hợp đồng hôn nhân thâm quyến", "Làm việc chung sống với Bạch thiếu".

Không phải nói, đấy là niềm yêu cuộc sống của cô, thời đi học, cô giỏi nhất là ở lĩnh vực này, "đọc truyện" tiêu khiển, trà dư tửu hậu nhất.

- Đợi ta một chút.

Bà lão nhịn cười mà đi lấy sách cho cô, cô cả gương mặt hồng hào, tiếp tục xoay nhìn nam nhân quay lưng kia, cô đang kiệt sức vì vắt óc lượt qua từng người trong đời đã gặp nhưng mãi vẫn không nhớ, chẳng lẽ người này cô quên nhanh vậy sao? Anh ta mà nghe qua cũng không tin được đâu.

Vừa nhận được sách, cô liền cầm lấy, chạy đến bàn phía sau nam nhân ấy ngồi xuống, cô chắc chắn cô quen người này nhưng cô vẫn chưa định hình là ai, sao có thể gọi xác nhận được.

Vì ở đây không có ai, cô muốn ngồi ở đâu là vô tư lự đi, cô có chỗ ngồi, lại nháo nhào ra khỏi, đi không xoay người thẳng về phía trước, ngồi trước bàn nam nhân kia đang ngồi, ban nãy đi ngang, có vẻ nam nhân ấy không có đọc sách, mà là xử lý văn kiện. Cô có chút ngạc nhiên nhưng là chưa có kịp nhìn mặt.

- Lục Nan Hy...

Nghe được có người gọi, cô xoay người ngay lập tức, thì ra....nam nhân đó là Bắc Từ Quang. Tại sao Bắc Từ Quang mà cô lại nhận không ra? Cô quên thật rồi sao? Là từ lúc đẩy cô ngã, thì tình cảm của cô trút cạn?

- Lâu quá không gặp, chào anh.

Cô lạnh lùng không để ý đến lễ nghĩa, chỉ đơn giản chào qua lại, tiếp tục ngồi xuống đọc sách của mình, tâm trí hoàn toàn không có nghĩ đến Bắc Từ Quang. Bắc Từ Quang ngược lại quan sát cô, thầm trố mắt, lúc trước cô đã xinh đẹp, nay lại càng xinh đẹp, là lúc trước ruồng bỏ không chấp nhận cô là anh ta mù a? Hiện tại mới nhìn ra, cô là hoàn mỹ nhất, là anh ta để trượt mất cô.

Liền dẹp ngay văn kiện một bên, đi đến phía trước, ngồi xuống bên cạnh, cô là bất ngờ trong mắt nhưng hai giây sau liền loại bỏ cảm xúc này, vô cảm hoàn toàn. Tay nắm chặt cuốn sách trong tay.

- Một lát, anh đưa em về được không?

- Không cần, đi taxi cũng thoải mái.

Bắc Từ Quang mặt mày tuấn tú nhăn nhỏ, không hài lòng.

- Chẳng lẽ lâu ngày gặp lại, em vẫn không muốn nói chuyện với anh sao? Một chuyến xe em cũng để ý?

- Tôi và anh còn có chuyện để nói sao?

Cô nói rồi, cô nhất định sẽ không quên câu "Có giỏi thì đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa".

- Là lúc trước anh có lỗi với em.

- Đúng không? Tôi là không có nhớ ra.

Là bao nhiêu năm gặp lại, mối hận giữa cô và Bắc Từ Quang được gỡ bỏ, cô không ngờ bản thân hiện tại có oai như vậy. Là không tin chính mình có thể đứng lên phản kháng.

Cũng không còn hứng đọc truyện dù trong đấy, các trang sách đều khêu gợi nóng bỏng. Cô một mực đứng dậy bỏ lại Bắc Từ Quang trân tráo ngồi ngước nhìn. Cô vừa gom sách lại, vừa ý dời đi, tay liền bị Bắc Từ Quang hung hăng nắm lấy. Cô nhíu mày, không có cảm giác gì gọi là rung động, là thầm mắng chửi, không có hảo khí.

- Buông...

Cô giật tay khỏi, là không có sức lực nổi, mặt mày tức giận, nổi lửa phừng phừng. Bắc Từ Quang nhìn thấy cô một mặt như vậy, lôi kéo cô ra khỏi, truyện tranh rải rác trên sàn, không kịp theo nhịp, cả cơ thể cứ dồn bước về phía trước, tay cô bị nắm chặt đau nhói.

Ra khỏi, cô lấy đồ bản thân, tay cứ bị Bắc Từ Quang nắm chặt, Bắc Từ Quang liếc mắt đến chiếc áo cô cầm trên tay, ánh mắt nổi lửa càng hung hăng.

Hình như Bắc Từ Quang là quen biết bà chủ nơi này nên đi ra thản nhiên, thậm chí đồ đặc văn kiện chồng chất bỏ ở đấy, chỉ tội bà sẽ nghĩ cô xem free, trốn không trả tiền cho bà. Cô nghĩ đến danh dự của mình thì càng nổi lửa, thét lớn mặc kệ xung quanh có người.

- Tôi còn chưa trả tiền sách, mau buông tôi raaaa...

- Anh sẽ quay lại trả sau, việc của em là ngoan ngoãn lên xe đi. Đừng cứng đầu nữa.

Là có hai người đàn ông trung niên ngồi uống cà phê của quán bên cạnh, nhìn vào cô cười thầm.

- Tiểu thư, cô còn giận bạn trai cái gì? Anh ta là quá chu đáo ân cần nha. Ha ha ha

Cô nghiến răng ken két, tay không ngừng giật khỏi Bắc Từ Quang nắm lấy.

- Không phải, chúng tôi không phải mối quan hệ đó đâu.

Nghe đến, hai người đó càng cười lớn hơn lúc đầu, làm cô ngây người ra như ngỗng, là lần đầu tiên cô gặp được người hưng phấn chuyện của người khác như vậy.

- Còn phải ngại, tôi đã thấy qua nhiều nữ nhân giận lẫy.

- Đúng rồi, cô ấy chính là người như vậy ạ, cháu cũng không biết làm sao chiều ý!!!

Bắc Từ Quang bị cô đá một phát đau điếng, nhăn mày ôm chân nhưng tay nắm lấy tay cô vẫn không buông, còn cười nhìn hai người kia một cách rực rỡ. Thực sự nhìn lại, là Bắc Từ Quang trưởng thành ngày càng tuấn dật, chỉ là hiện tại Bắc Từ Quang không còn là người cô thấy vừa mắt nữa, nhìn Bắc Từ Quang, trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh của Tích Lãng, cô cũng thắc mắc, là hắn biết cô bên ngoài một mình sẽ có chuyện nhưng hắn lại đồng ý cho cô ra ngoài, cô muốn biết hắn đang làm gì? Có nhớ đến cô hay không?

Chắc là không.

Tích Lãng đâu phải dạng người thích ngồi nhung nhớ đến người khác một cách dở hơi như cô đâu.

Kiểu này, chắc cô phải lên xe thôi. Cô không muốn biến bản thân thành món dưa cải muối, muối mặt.

Xe dần lăn bánh, cô cũng không có để ý đến cái gì, chỉ có mắt nhìn bên ngoài một mực im lặng.

Bắc Từ Quang vậy mà mang cô đến nhà cũ trước kia cô ở, cô cũng không có biết ơn hắn nhớ sau thời gian dài không gặp, cô thân không có mang gì theo nên đỡ rườm rà, nhất quyết không nhìn đến Bắc Từ Quang mà xuống xe. Cô đứng ven đường đợi Bắc Từ Quang chạy mất rồi cô sẽ bắt taxi trở về trước khi trời tối màu.

Bắc Từ Quang nhìn thấy cô như vậy, nghĩ là cô vẫn còn giận chuyện lúc trước. Nếu cô không muốn nói chuyện, Bắc Từ Quang cũng không muốn cưỡng cầu cô, Bắc Từ Quang mở cửa kính xe, giật giật khoé môi ý cười, lắc tay tạm biệt. Cô bĩu môi cũng không có trả lời. Xe dần xa hút, cô chưa gọi taxi sớm, xoay người, cảm giác áp lực sau lưng nặng nề vô cùng, nhìn lại nơi cũ, cảnh vẫn còn mà người thì mất. Chưa bao giờ cô cảm nhận được nụ cười bản thân lại mỉa mai đến mức này.

Vậy là, mọi thứ ấm áp cô nhận được từ mẹ và ba đều là giả sao? Họ chỉ xem cô là con cờ, con rối không khác. Không có chủ kiến, ai quan tâm hơn liền nghiêng thế ấy. Công cô bỏ ra, tất cả mọi chuyện đi đến mức này, đều cô suy diễn, thương mẹ cực khổ, thương bà bệnh tật, đều là suy diễn...

Thà cô quên nơi này đi, quên hết mọi chuyện đi, quên hết người ta lừa gạt cô thế nào đi, sống cuộc sống mới. Sau khi xong hợp đồng, cô sẽ có cuộc sống mới, sẽ không luyến tiếc thêm một thứ gì đâu.

Người trống rỗng, sao lại đến trễ thế này? Chuyện này cô biết là quá trễ, là ông ác độc đối cô từ đầu đến cuối. Cô hiện tại không thể lùi, cũng không thể tiến. Tiến thoái lưỡng nan.

Nhìn đi nhìn lại, cũng không có taxi để đón, bình thường cô phải lội bộ ra đường lớn mới có thể.

Là nó, nơi Tiểu A đụng trúng cô, là thay đổi cuộc sống của cô từ hôm đó. Cô lắc đầu xua tay, thở dài một tiếng, chuyện qua cũng không cứu vãn được.

Cô liền bắt taxi rời đi.

Cô sau khi đọc địa chỉ nơi bản thân muốn đến, sau lại không nhớ bản thân đã nói gì. Nam nhân trẻ chủ lái nhìn thấy cô bơ phờ dung nhan mỹ mạo, đỏ mặt nhưng khi nhìn đến chiếc áo vest xám cô ôm bên người thì có chút thay đổi ánh nhìn, nhưng vẫn không ngăn được nhìn gương chiếu hậu nhỏ nhẹ bắt lời.

"Tiểu thư, cô sao lại buồn bã như vậy? Tôi mở nhạc cho cô?"

Cô cười nhẹ một cái, lắc đầu, là cô vô tình tạo cảm giác bài xích đến người ta rồi, cô thật bất lịch sự. Nam nhân thấy cô nền nã cười lại thả lỏng người. Nụ cười cô càng nhìn càng gây nghiện, nhưng chủ lái nam nhân vẫn rất tập trung đường phía trước, không cho xe sai xuất dẫm trúng dù ngẫu nhiên mẫu đá cuội nào. Là hôm nay có mỹ nhân đi xe, sao có thể gây ra lỗi nào đâu.

"Tôi là Nhân Dư Dư, còn cô, có thể cho tôi biết quý danh tiểu thư không?"

Nam nhân liếc mắt ngây ngô, sợ cô từ chối, cô nắm chặt tay, cảm giác khác lạ, tính mở miệng bảo Lăng Khấu Thiên, nhưng đây không phải cô, là thói quen rồi ư? Tức giận bản thân nhưng ngoài mặt cũng không có bộc lộ ra.

Thấy cô không có trả lời, không khí gượng gạo, là Nhân Dư Dư tự trách bản thân vượt quá giới hạn, vốn chuyện này không liên quan đến tính chất công việc của anh. Là anh lần đầu tiên gặp nữ nhân xinh đẹp tao nhã như vậy nên thành ra, quên hết lễ phép, là vừa định chuyển chủ đề khác gỡ rối thì lại nghe tiếng cô trả lời.

"Tôi là Lục Nan Hy." Cô không ngần ngại trả lời ra tên họ thật bản thân vì chuyện này giúp tâm tình cô tốt hơn một chút. Cô có thể sống trở về là bản thân cô, không phải sống dưới danh ai.

Nhân Dư Dư lẩm nhẩm tên cô, cứ thế lẩm nhẩm hết đoạn đường vì cảm thấy rất êm tai. Đến nơi, cửa phượng vàng lớn, dinh thự Cẩm Viên hiện ra, như chốn tiên cảnh, cô lấy trong túi 100 tệ, đưa vào hộp trước mặt, một bước xuống xe dù Nhân Dư Dư vòi cô tiền thòi. Nhân Dư Dư thấy cô quay lại lạnh lùng, cũng không muốn làm khó, chỉ là nữ nhân cười tươi ban nãy với nữ nhân hiện tại, Nhân Dư Dư cảm giác như là căn bản hai người khác nhau.

Sắc trời chuyển tối, nhìn đến nơi này, tâm trạng cô liền trùng xuống, tâm tình hoảng loạn, nhìn vào sân là không có xe hắn, hắn lại vắng nhà. Cũng tốt, sẽ không biết cô giờ này mới trở về, sẽ không có ai tra khẩu cô nặng nhọc mệt mỏi buồn bực.

Người gác cổng, thấy cô liền cúi đầu khom người chào, cô cũng khom người chào lại, không dám đứng thẳng.

Cô đứng ngoài sân nhìn vào, dinh thự tối om không một chiếu đèn nào, cô thắc mắc có phải cúp điện không? Nhưng là Cẩm Viên chưa bao giờ xảy ra vấn đề này thì phải. Bước một bước, trong hoa viên, là hắn, đứng xoay lưng đối cô, chống tay phía sau, lưng thẳng lớn, tư chất soái khí, cầm trên tay ly rượu, chất lỏng đỏ chói sóng sánh ánh bạc. Tim cô thức thời đập nhanh, bước chân ngưng lại, nhưng sau lại mạnh mẽ bước đến, giấu chiếc áo ở ghế khuất, hôm nay cô không muốn gây chuyện với hắn, là cô trong người cảm giác không tốt. Hiện tại cô chỉ còn có hắn là coi trọng cô, cô cũng suy đoán, nhưng cô mong, bản thân suy đoán đúng, nếu không...cô sẽ là nữ nhân thảm thương nhất thế giới.

Hắn cảm nhận được bước chân nhẹ như không đang bước đến hắn, hắn đoán được không ai khác ngoài cô, mùi hương hoa hồng từ cô mang đến, hắn nhìn lên trời, cô liệu không biết đây là giờ nào, trời nào? Hiện tại mới vác xác về, là hắn từ khi rời cô đi, liền lo lắng, sợ cô sẽ dại dột làm cái chuyện quái quỷ gì kì quặc. Nhưng chưa kịp xoay, từ phía sau, nữ nhân ôm lấy hắn thật chặt, tựa như sẽ không thể cách ly ra được, không thể buông.

Hắn người căng cứng một cái, cứ thế giữ nguyên tư thế, mặt mày lãnh đạm, nhìn phía xa vô định. Hắn biết cô đang buồn, là biết cô sẽ không nói cho hắn, cô luôn thích gặm nhắm chuyện buồn một mình.

- Tích Lãng, đừng cử động dù chỉ nhúc nhích đi xa, cho em ôm anh một chút thôi, phá lệ cho em một lần đi.

Hắn nghe gió thổi bên tai ngày một mạnh, mà nữ nhân ôm hắn phía sau, cứ như mặt giấy mỏng làm hắn lo lắng. Nghe lời như vậy, tim hắn thổn thức đập mạnh mẽ, từng tiếng từng tiếng thảm thiết van xin kia, cùng tiếng đập của tim hắn, từng tiếng đập mạnh vang trong lòng. Hắn sợ cảm giác này, là cảm giác rung động, hắn biết hắn đã rung động trước nữ nhân yếu đuối trói gà không chặt này.

Hắn lạnh lùng, gạt phăng tay cô ra khỏi người hắn, bước đi chỉ để lại một lời, làm cô bất lực, ngồi xuống tại chỗ ngơ ngác gương mặt xinh đẹp.

- Điều lệ tôi đề ra, có thể thỉnh thoảng phá lệ, nhưng đối tượng phá lệ, sẽ không là cô.

Đồng tử cô ngập tràn nước mắt, nhìn lên ánh trăng trên đầu, cô nhìn nó cũng có cảm giác buồn bã với cô, là chỉ nó hiểu và đồng cảm cùng cô. Là tức giận ban sáng, người thân bỏ xa cũng cô không có suy sụp bằng hắn bây giờ, là cô không còn gì, chỉ còn hắn, hắn lại nhẫn tâm bỏ mặc cô, gạt tay cô khỏi hắn. Cô uất ức, hắn đối cô tàn nhẫn cô không trách, mắng cô, cô không phản kháng, đối lại lời nào, chỉ là lúc nào tàn nhẫn với cô, cô cũng chấp nhận nhưng tại sao phải là lúc này? Lúc cô chắc chắn hắn sẽ không bỏ rơi cô thì cô lại làm cô mất hy vọng, hắn bỏ rơi cô một mình trong lúc cô cô tịch, tuyệt vọng nhất.

Hắn thật rất biết cách hành hạ cô, thể xác và tinh thần đều tổn thương nặng nề. Trò cá cược này đối cô quá lớn, có khi ngoảnh lại cô sợ hãi, không dám ngoảnh, chỉ dám từng bước cẩn thận đi tiếp.

Mắt thấy hắn đi xa, cô mới dám nâng cao gối, nâng đầu úp vào khuỷu tay tựa đầu gối bên dưới. Tiếng khóc cô nỉ non rất nhỏ nhưng từng tiếng từng tiếng đánh vào lòng hắn, rất lớn. Hắn lại tức giận vì bản thân nghĩ đến cô, liền một mạch bỏ đi, không có cầm lòng không đậu.

Cô khóc cho đã, nhìn thấy ly rượu hắn đặt trên bàn, liền bưng dốc cạn. Hương vị rượu cay xè, là cô không quen, vừa vào liền hương xộc lên mũi, cô cổ họng khó chịu, ho xằng xặc, nước mắt nước mũi hoà lẫn. Cô lấy tay lau đi, đầu óc quay cuồng, mặt mày đỏ khiếp, vì khóc vì rượu.

Cô thực sự say, nhìn con đường phía trước ngày càng ghồ ghề, không có vững vàng. Cơn đau đầu dồn đến, tay cô cầm chiếc ly cũng rơi xuống, miếng sành văng tứ tung, tan nát, mi rậm ướt đẫm. Hầu nhân liền mau chóng bật đèn hết thảy, chạy ra thấy cô đã gục bên cạnh bàn, đầu ngón tay đổ máu vì ghim miễn sành nhỏ, ai nấy đều mang sợ hãi trên gương mặt, mau chóng băng cho cô trước vết thương rồi còn lại ở dọn dẹp.

Hắn đang ngồi xem TV, nghe tiếng hầu nhân vội vàng, mặt mày xanh mét chạy đi, hắn vẫn ung dung ngồi đó không hề có chút cử động, mắt vẫn nhìn vào TV, nhìn vào thì là hắn chăm chú, không có tim gan, nhưng là đầu óc hắn sớm đã không đặt ở TV. Trong lòng hắn cũng nặng trịch khó coi.

Đến hầu nhân dìu cô ngang qua, lên trên phòng, hắn cũng không có liếc quá một cái ở cô. Hắn rất phân vân, ánh mắt biểu lộ rõ lúng túng, có nên nhìn hay không? Rốt cuộc hắn vẫn lựa chọn không nhìn đến.

Hắn đợi hầu nhân không có trong tầm mắt, mới tắt TV đi lên phòng. Thực sự hắn đâu cần phải diễn vờ hết thảy mọi chuyện đâu, là ai cũng đoán được vị trí của cô trong lòng hắn thế nào rồi. Chỉ có hắn mụ mị không biết, hắn là không phải không biết mà là hắn không chịu thừa nhận cảm giác của bản thân chính hắn.

Tầm mắt hắn, đập vào là hình ảnh cô ngồi trên giường, co rúm người, che chăn nửa người, úp đầu vào khuỷu tay, nỉ non khóc, vai nhỏ run nhẹ. Tóc tai buộc cao, có vài sợi tóc rủ xuống dung nhan mỹ mạo trắng bệch, môi anh đào mím chặt. Nhờ ánh đèn léo lét cam nhỏ, hắn trước mắt tỉnh táo hơn bao giờ hết. Cô là không có nhận ra hắn đi vào, trong lòng trách mắng, như muốn thống hận cả thế giới, sao ai cũng bỏ rơi cô, sao lại tàn nhẫn với cô vậy đâu?

Hắn vẫn đứng nguyên ở cửa, chỉ có nhìn cô khóc, hắn tức tối bức bối trong người nhưng không có biết làm sao. Hắn phải thế nào đây.

Chưa bao giờ hắn cảm thấy bức bách. Là chuyện sinh tử hắn cũng không có chút run rẩy, cấp bách đến độ nào, cũng không có khả nặng làm hắn lúng túng.

Nhưng ngoại lệ là cô, là nữ nhân đầu tiên khiến hắn rơi vào tình thế này, hắn đâm ra càng không hiểu chuyện, càng chán ghét cô.

Mà, hắn không có ngăn được, bước chân đến giường lớn, cứ cho là hắn cảm tính đi, hắn liền ôm cô vào lòng, cô là nghiêng theo, rụt đầu vào ngực hắn, không có từ chối chỉ là có hơi ngỡ ngàng trong ánh mắt. Hương thơm bạc hà thơm tho truyền đến làm tâm tình cô rối như tơ vò biến mất, nhưng là cô bị uất ức, hắn sao có thể như vậy, dày vò cô, lúc trước gạt bỏ cô để cô chết đi hi vọng, nay quay lại khơi dậy cho cô hi vọng mới, cô cũng đâm ra không vừa mắt hắn. Cô vừa định kháng cự, nhưng hắn tay nhanh hơn, ôm chặt cô. Hắn tư vị trong lòng không có gì khác, chỉ còn biết ôm chặt cô đi.

- Tích Lãng, anh sao lại có thể như vậy...hức....anh rất rất độc ác....nhẫn tâm...không xứng nam nhân huhu...huhh

Nếu hắn không buông, thì không thể cản cô mắng chửi hắn, cô thậm chí còn muốn đánh hắn nhưng không có dũng khí. Hắn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ kia, không có đặt lời lải nhải của cô vào tâm trí, như thể bên tai hắn cô không có nói gì.

Nước mắt cô thấm một mảng áo sơ mi hắn, hắn bệnh sạch sẽ nhưng nay lại không có để ý nước mắt nước mũi tèm nhem của cô, còn vươn tay vỗ lưng dỗ dành cô. Cô xúc động nhưng nước mắt tràn ra không có ngăn được, đang từ địa ngục được kéo lên thiên đường, căn bản chưa có thích nghi được ấm áp.

Bỗng dưng hắn nhấc bổng cô, cô ôm chặt nơi vai hắn, cô ngồi hoàn toàn trong lòng hắn, vòng tay rộng quấn lấy eo nhỏ cô siết chặt, cô quên cả việc khóc, mặt mày như bị sưng đi, mắt đỏ hoe, mi ướt đẫm lấp lánh, chớp chớp nhìn hắn, hắn thương cảm dâng cao, cứ thế bốn ánh mắt nhìn nhau.
Bình Luận (0)
Comment