Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Chương 45

Đến khi dời đi, Lục Nan Hy cùng Tích Lãng rời xe riêng khỏi. Ngồi trên xe, không gì khiến cô nôn nóng bằng thời gian trôi mặc lo lắng.

Hắn vừa lái xe vừa chú ý đến sắc mặt cô, là rất tệ. "Lăng Khấu Thiên, có chuyện gì lo lắng?"

Hắn không thích như vậy, những người bên cạnh hắn lo lắng bất an, là xem như đang đánh giá thấp hắn vậy. Đây lại là nữ nhân bản thân yêu thích, cô lúc nào cũng trưng bày bộ mặt ngây ngẩn suy ngẫm, hắn chưa đoán được cô giấu bao nhiều điều phía sau nhưng cũng không nhanh chóng muốn biết vì cái gì mà gấp gáp quá mất hay, phải từ từ bí ẩn mới có thể thu hút thần trí hưng phấn.

Cô nghe giọng nói hắn cắt ngang suy nghĩ, giật mình một cái, hơi thở gấp gáp, chính cô là sợ hắn nhìn ra bản thân không đúng, mau chóng ôm lấy ngang người hắn, vì hắn còn phải lái xe cho nên cô ép mình cẩn thận hết sức, chạm đến đâu, săn chắc đến đó, cô vô thức nuốt nước bọt một cái. Tiếng nghẹn lại làm hắn nhíu mày, muốn mắng cô liền biến thái nhưng hắn suy nghĩ lại, cô càng ngày càng khác người, luôn luôn vẻ mặt như thể hắn phát hiện cái gì đó cô cất giấu thật kỹ càng.

- Em...nhất định không được lừa dối tôi bất cứ thứ gì đâu, nếu không...đừng trách tôi lột da em.

Hắn biết cô rất yêu quý làn da trắng sáng "yếu ớt" của bản thân. Hắn phát hiện cô rất sợ lạnh, buổi tối nhiệt độ có khi xuống đến âm độ, dù có lạnh lẽo đến cỡ nào, cô trốn trong chăn ra sao, cô cũng mò tìm lấy lotion dưỡng thể. Hắn vì điều này mà cười nhạo cô trong lòng không thôi.

Đúng là rất có hiệu quả, cô liền rụt người chặt vào hắn, thầm toát mồ hôi lạnh ở sống lưng. Nhưng cô lại cười, vì không còn bao lâu nữa, rất nhanh thôi, mọi chuyện sẽ trở lại quỹ đạo như cũ. Dần tâm trạng cô nặng nề trở lại. Là hắn dừng xe ở một công viên thơ mộng, thoáng nghĩ vắng vẻ nhưng nhìn xa thì có vài cặp đôi "mắt xanh tóc vàng" khoác tay nhau dạo quanh. Cô nhìn vậy đỏ mặt nhưng không còn tâm trạng chú ý, chỉ chăm chăm ánh nhìn về con suối đổ như thác từ trên cao phía xa, gợi không khí khoáng đãng dễ chịu, lòng suối nhỏ lại nước chảy nhẹ nhàng hơn, thanh thảng.

- Tích Lãng, chúng ta chơi một trò chơi đi.

- Nói thử xem.

Tích Lanvx nghe qua không chút hứng thú, liếc mắt nhìn cô, ngán ngẫm nhăn mày nhưng cũng chịu thua cô một bước vì nhìn thấy thoáng buồn bã con ngươi ánh mắt nữ nhân dung mạo xinh đẹp trước mặt hoa lệ lệ.

- Hừm...là chúng ta lần lượt viết ra giấy note ba, chỉ ba nguyện vọng nhỏ muốn đối phương làm giúp và cũng thay phiên nhau thực hiện chúng.

Cô cười cười dung nhan mỹ mạo lả lướt tóc mai trong gió mát, vươn tay quơ trước mắt hắn xấp note giấy hồng nhỏ nhỏ xinh xinh. Là cô trước trong lúc chờ đợi, có nhờ Hàn Ý Nhi giúp mua lấy. Lúc đầu chỉ là suy nghĩ bâng quơ nhưng dần dần lại muốn làm chúng thành thật.

Cô đưa bút kèm một note cho hắn, hắn ngoan ngoãn cầm lấy, xong liền xoay người trốn xa cô gần vạn dặm, cô liền muốn ngã tại chỗ~~ hét lớn

- Anh...là anh xem của em thì có...làm gì có chuyện em nhìn trộm đâu....

- Ai biết được...

Cô có thể khuỵu xuống tại chỗ rồi.

Cô cũng đâu vừa, tinh nghịch trốn sau góc cây lớn cách năm bước. Đưa bút muốn nhanh nhẹn viết xuống nhưng là cô lại rụt trở về, cô muốn bản thân phải suy xét thật kỹ, đây có thể là cơ hội duy nhất và cũng là cuối cùng của cô thì sao?

" *Hợp đồng "kỷ luật" hôn nhân, em muốn bãi bỏ, không đồng ý.

* Có thể giờ tan ca sẽ liền về đến nhà.

Hai điều trên cô dành cho Lăng Khấu Thiên, thực chất cô chỉ muốn một điều thôi, cô dùng hết hy vọng cùng bi thương viết điều cuối cùng.

*Em muốn một ngày trọn vẹn ở bên anh."

Cả khi viết xong, cô vẫn lưu luyến không rời mắt.

Khi ló đầu khỏi gốc cây lớn thì chợt phát hiện hắn dựa lưng phía sau, lẳng lặng nhìn khoảng không vô định, là rất nghiêm túc trầm ngâm.

Cô lợi dụng hắn không để ý, định bụng giật lấy tấm giấy hắn cầm vụng về trên đầu ngón tay kẹp lại, nhưng là không thành, sao có thể dễ dàng như vậy. Đã thế, hắn còn bắt tận tay.

- Tôi đã đoán trước rồi, đừng hòng, trước đó em tự ái, tôi xem em cao cả lời nói, hiện tại phải rút lại rồi.

Hắn vẻ mặt tuấn dật vô cùng, ánh nhìn sáng ngời đồng tử, trong con ngươi hắn, chỉ có hình bóng cô ở đấy, cô đỏ ửng mặt ngượng ngùng vì cái nhìn kia, liền mạnh mẽ chuyển sang chủ đề chính.

- Nào nào, cùng trao đổi nào.

Hắn cứ việc tuân theo thôi, chìa tay đưa cô, cô lấy rất dễ dàng, chính cô cũng đưa cho hắn cùng lúc, nhưng khi cô nhìn xuống giấy viết thì thở hồng hộc muốn giết người.

"- Tiểu hắc ám.

- Tiểu yêu tinh dâm đãng.

- Tiểu phiền toái ngu ngốc."

Cô khoé môi giật giật, mặt xám xịt như xác than cháy vụn, ánh mắt hừng hực lửa, lẩm bẩm "Anh, cái tên này...." Trong lúc cô nổi điên thì vô tình lấy khỏi cái mép giấy nhỏ, là chữ viết rất nhỏ nhưng truyền cho cô tò mò nhất định, nhất quyết phải đọc cho bằng được. Là chữ ở nếp giấy nhỏ dễ nhìn hơn là ở bên ngoài cho nên không khó đoán là hắn cố gắng nắn nót rồi, là thành ý của hắn, cô càng muốn giữ gìn.

"- Ở bên là đủ."

Chợt mọi thứ xung quanh dần dịu đi, như muốn đứng yên, cử động thật chậm rãi. Khoé môi cô nhuếch cao, đưa tay lưu luyến mà sờ sờ vào mặt chữ rồng bay phượng múa xinh đẹp. Nước mắt cô yếu đuối rơi xuống, là hắn đã đọc xong khi cô vừa trao qua, chỉ có hắn nãy giờ bận nhìn ngắm cô. Là nhìn thấy cô nước mắt lẫm đẫm rơi xuống thì vội ôm lấy thân thể mảnh mai cô, vụng về an ủi.

- Ngốc, chỉ có lời đơn giản như vậy, đã thâu tóm em cảm động rồi, nhẹ dạ cả tin, như vậy chính là lý do không cho phép em ra ngoài một mình, ai dẫn dụ cũng có thể nghe theo.

Không đợi hắn lau giúp, cô vươn tay xua đi nước mắt, cười rạng rỡ ôm chặt hắn, tựa như không muốn buông ra nữa, mãi mãi như thế này đi, xin thời gian ngừng lại một chút, chỉ mấy giây ngắn ngủi thôi.

Vốn cô không muốn viết.

"Anh là nguyện vọng của em."

- Chúng ta sẽ giữ của nhau, từ từ thực hiện.

Giọng điệu cô quả thực rất không bình thường, từ lúc rời xe, cô giống như hoàn toàn là người khác, luôn luôn buồn bã bất an.

- Nguyện vọng thứ nhất, là tôi có thể nhìn biểu hiện của em mà miễn cưỡng.

Gương mặt hắn giãn nở, tuấn tú tươi cười, ôm chặt cô thêm một chút, cảm thấy thoải mái hết sức, ngửi mùi hương anh đào thơm tho của cô.

- Nguyện vọng thứ hai là em muốn, tôi nhất định như vậy.

- Nguyện vọng thứ ba, không những một ngày, có thể dài ngày, dài tháng, dài năm rồi cũng có thể cả đời nhưng để xem em thế nào đã...

Chiếc mũi cao ngất cùng bờ môi mỏng quyến rũ làm cô muốn cắn một cái.

- Nếu em biểu hiện không tốt thì...

Hơi thở hắn trong lành thơm mát phả vào trán cô, con ngươi hổ phách khắt khe thường ngày không còn nữa mà loé lên chút vẻ tinh nghịch khó tin.

- Thì tôi sẽ biểu hiện tốt, có gì khó đâu...

Bỗng có một nhiếp ảnh, đi từ bậc thềm xuống, nhìn cô và hắn ôm lấy nhau, hình ảnh đẹp như vậy thì liền không muốn bỏ qua, là nam nhân cùng nữ nhân tuyệt diễm, bước từ truyện tranh ra khỏi. Ánh mặt trời đỏ chiếu vào họ như lòng đỏ trứng bọc quanh, vài tia không chân thực làm nhiếp ảnh già như có điểm mù trước mắt. Vươn máy ảnh mà chụp lấy liên tục hai tấm liền.

Là hắn nhạy nghe thấy đầu tiên, không phải lúc nhiếp ảnh chụp mà là lúc nhiếp ảnh lại gần. Nhiếp ảnh là không có vẻ muốn chiếm lấy, đưa cho hai người, cô và hắn mỗi người một tấm.

Hắn con ngươi điềm tĩnh, nhìn nhiếp ảnh già trước mặt, tóc cũng đã hoa râm ít nhiều, hắn vừa định lấy ví thì nhiếp ảnh chào từ xa và bỏ đi như thể chưa từng đi qua nơi này lần nào.

Là cô cũng nhìn theo, rồi lại nhìn ảnh trên tay vô tình được chụp lấy, là cô chưa có kịp cảm ơn câu nào, tay một lần cất thật kỹ giấy hồng của hắn cùng ảnh vào ví thật cẩn thận.

- Haizzzz...là tôi quá xinh đẹp, cho nên đi đến đâu cũng có máy ảnh đến đó...

Hắn thở phào, soái khí, hành diện vuốt vạt áo.

"Tự phụ quá mức."

"Chúng tôi đã tìm được cô Lăng Khấu Thiên, rõ nơi ở hiện tại cùng công việc đang làm, hiện tại có nên bắt ép cô ấy trở về không?"

"Không cần, nhắn địa chỉ, chúng tôi sẽ nói chuyện sau."

"Vâng."

Tiểu A nhấc điện thoại lần nữa, gọi điện về bà Lăng. Bà Lăng hớn hở, muốn đón con gái về ngay lập tức, giọng điệu vội vã.

- Mau...mau nói chuyện với nó, nhỏ nhẹ từ tốn một chút, trước hết đồng ý hết đi rồi tính tiếp.

Tiểu A sau đó là đi gửi tiền vào tài khoản của thám tử tư.

Anh di chuyển xe về phía một khu dân cư nhỏ. Nơi này là nằm quanh bến cảng, cho nên rất ồn ào nhộn nhịp. Đi xâu vào bên trong là nhà cửa san sát nhau, hình dạng bề ngoài y chang nhau. Khó có thể nhìn ra điểm khác nếu không biết số nhà.

Tìm được đúng địa chỉ, Tiểu A có chút khựng lại khi nhìn thấy Lăng Khấu Thiên một thân mặc váy dài phong cách cổ điển của Pháp xưa, trên tay một giỏ hoa lớn đầy màu sắc, vui chơi cùng bọn trẻ ở phía đối diện sân lớn rộng rãi.

Trong lòng anh đánh một tiếng lớn.

Cô vô tính đứng ngay vị trí vòng xoay đối mặt anh, đưa mắt nhìn đến, hình ảnh nam nhân quen thuộc, cùng mình suốt 5 năm ở bên thân cận như trong gia đình. Cô vốn dĩ rất mạnh mẽ cho nên không có xúc động nhiều, chỉ là vui mừng chạy đến ôm lấy Tiểu A.

- Tiểu A, anh nói xem, Tích Lãng hắn không phải là em vợ sắp cưới sao? Em như vậy cùng hắn một thành phố, sao lại không tìm đến?

Tiểu A không có đáp lại cái ôm của cô. Không hiểu sao nhìn lại Lăng Khấu Thiên, Anh lại cảm thấy bản thân đã quá ích kỷ cùng không công bằng. Nhưng tất cả mọi rối ren đều bắt đầu từ việc cô tự ý bỏ nhà đi, làm mọi người loạn một phen.

- Dì Lăng ở nhà rất lo cho em.

- Trở về thì liền trở về thôi, nhưng em phải ở lại đây thêm 3 ngày, vì sau 3 ngày tới thì em lãnh lương, đồng lương đầu tiên trong đời vất vả đó.

3 ngày sau.

- Anh thấy em lợi hại không? Tiền lương đầu tiên đó nha...

Đối Lăng Khấu Thiên khoe khoang thì ai cũng không để ý đến~~

"Lăng Khấu Thiên: tui khổ tâm quá mà T~T"

- Chúng tôi đặt khoan hạng nhất. 5 vé.

Dù có 4 người nhưng Tiểu A muốn đặt riêng một dãy cho ngồi thoải mái. Người quản lý phòng vé trong điện thoại im lặng một chút, sau giọng cười nhã nhặn ngượng ngùng phát ra một tiếng.

- Xin lỗi quý khách, là khoan hạng nhất đã được bao hết, chúng tôi chỉ còn các khoan thường thôi.

Ai nấy nghe xong đều há hốc. Là tên nào kiêu ngạo như vậy, hãng hàng không Marseille không phải rẻ đâu, bao hết khoan thực hào phóng quá.

- Cũng được, vậy 5 vé.

Trong lòng ai cũng muốn trở về sớm cho nên đồng ý ngay không chần chừ lâu.

Lục Nan Hy kéo hành lý bản thân, hắn bên tay lại không mang gì, cả Mộ Phi cũng người đi sau nhẹ nhàng, cô chắc hẳn hắn gửi về trước đó cho nên không gọi ngay.

Lên máy bay, đến khi cất cánh, chỉ thấy ba người ngồi trống rỗng trong một khoan lớn. Cô nhìn hắn thắc mắc, hắn nhìn xoẹt qua đáy mắt cô liền hiểu cô muốn gì.

- Tôi bao hết khoan, cho nên em thoải mái đi.

- Lãng phí như vậy.

Cô tiếc tiền, nhìn từng chỗ ngồi tiền quá trời là tiền. Hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân tiếc tiền như cô. Vì trước kia nữ nhân nào bên hắn, nhìn hắn vung tiền như nước thì thích thú vô cùng, đồng thời xác định là nam hảo hán thực thụ.

Cũng xác định được, hắn không cưới sai người nha.

Nhìn cô quyệt môi giận dỗi, hắn ngọt ngào trong lòng, hôn lên gò má cô hồng hào.

- Đây là tác phong của anh nhưng không phải tác phong của em, sau này không được quăng tiền như rác nữa, bây giờ là ít nhưng sau bao lâu tích góp a, con số nó sẽ lên khổng lồ...

- Được rồi, đều nghe theo em.

Hắn cũng chịu thua, ôm cô đầu hàng.

Mộ Phi nhìn cảnh tượng này liền muốn "Ước gì có thể hôm sau bay về riêng cũng được."
Bình Luận (0)
Comment