Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Chương 50

Tầm trời chưa sáng hẳn đâu, lênh đênh mây ửng xanh nhạt pha lẫn hồng đào xinh đẹp, Lục Nan Hy choàng tỉnh, mở mắt muốn ngồi dậy vô thức thì liền có gì đó kìm chặt cô lại, mùi hương hoan ái quyến luyến không buông lan khắp phòng, xoẹt ngang thần trí mê mê tỉnh tỉnh không dứt.

Là hắn ôm cô, ngủ mê man, khoé môi còn nhuếch mép cười như ẩn hiện, chân mày kiếm giãn nở một cách thoải mái. Lần đầu tiên cô thấy hắn như vậy, hoa huy*t cô ê ẩm nhuếch người không nổi, ở đùi nhỏ trắng nõn nhức mỏi, vươn lóng lánh khí, hơi thở hắn nam tính vây quanh. Cô đưa tay vuốt ve gò má hắn xinh đẹp, sóng mũi cay xè, thầm nhíu mày nhìn xuống mu bàn tay bị hắn cầm, cô sợ làm động đến giấc ngủ của hắn cho nên mau chóng kìm lại cảm xúc, cũng ngăn không cho bản thân thở mạnh bởi hắn giấc ngủ rất khó khi nào hắn tâm tình dễ chịu như vậy.

Hắn lúc ngủ cũng ôm chặt cô như vậy, cô là rất khó khăn mới đặt tay hắn khỏi. Rời giường, nước mắt cô không kìm được rơi lã chã, vội trấn an bản thân.

Cô cầm lấy vali giấu ẩn ở trong góc tủ, chỉ cần thay đồ sạch sẽ là được. Cô nhìn lại vali, không dám để sót thứ gì, nhưng nhìn lại cổ tay cô cùng nhẫn cưới, thực sự cô rất quý bọn chúng, cứ có thời gian rảnh là cô lại ngẩn ra nhìn ngắm, nhưng đây là đồ của Lăng Khấu Thiên, không phải của cô, cô khó khăn đi đến ngăn tủ ở bên kia giường, với tay lấy hộp trang sức, chiếc nhẫn cưới cô đặt cẩn thận vào, cả chiếc vòng tay cô nâng niu như em bé. Xong, lại đưa trở lên.

Nhìn người đàn ông xinh đẹp nằm kia bất động, dù không có thể hiện tí nào mị lực nhưng không kém mê hoặc quyền hoá; cô yên tâm, xách vali rời đi. Giờ này hầu nhân vẫn chưa có tỉnh, cô ra ngoài, lính gác bình thường rất câu nệ chủ nhân, cô vừa ra ngoài liền cúi đầu chào, mở cửa lễ phép vô cùng, cô cũng cúi đầu cảm ơn rồi mới dám đi ra ngoài.

Xe Tiểu A đỗ gần đó, nhìn thấy ánh đèn Roll Royce quen thuộc, cô không nỡ rời khỏi đây, xoay người nhìn toàn bộ, nhìn nơi phòng ngủ tối đèn kia; nước mắt tràn ra khoé mắt ngày càng nhiều, cô sắp không thở được nữa, trước mắt nhoè đi. Xoay người dứt khoác đi đến xe Tiểu A. Tay kéo vali run rẩy như thể lúc nào cũng có thể buông ra hay kéo hụt đi. Không ngờ mọi thứ bắt đầu lúc cô lên xe cùn Tiểu A và hiện tại cũng chính anh kết thúc tất cả, quay lại thời điểm ban đầu.

Tiểu A xuống xe tươi cười với cô, nhưng nụ cười này quá cứng nhắc đi, giúp cô chuyển vali lên xe, nhìn khoé mắt cô đỏ ửng mà trong lòng nặng nề. Tiểu A bất ngờ đến ôm cô, vỗ lưng cô nhẹ nhàng như hai người bạn tri kỷ của nhau mà an ủi.

- Không sao....

Cô cứ vậy mà cầm lấy gấu áo anh, trút giận. Đây là lần thứ hai cô khóc trong lòng Tiểu A, là chưa bao giờ có yếu vị khác trong suy nghĩ nhưng trong lòng ấm áp vô cùng.

- Anh... anh đưa tôi đến gặp bà...gặp bà trước đi, tôi không muốn đến Lăng gia ngay lúc này.

Cô nấc nghẹn, không dám nhìn về phía dinh thự Cẩm Viên sáng đèn, chỉ sợ bản thân không chịu được mà chạy ùa trở lại mất.

Vốn dĩ, cô lừa dối bản thân là sẽ không nhưng nhớ gì nhưng đây là nơi cô thấy yên tâm, còn có nam nhân cô yêu thương. Cái gì cũng có sợi dây dây dưa.

- Đi thôi.

Cô vừa nói vừa nhảy lên xe trước, không đợi Tiểu A mở cửa theo phép lịch sự gạ lăng của nam nhân. Anh không ngờ cô lại thay đổi nhanh chóng làm không yên tâm chút nào nữ nhân này sẽ thế nào khi cô đơn một mình đau khổ?

Xe lăn bánh, mang cô đi thật xa cũng mang niềm hy vọng cuộc sống của cô vứt bỏ một bên. Cô chính thức chẳng còn ai bên cạnh mình, nỗi cô đơn trống rỗng xộc đến, vừa lạ lẫm vừa khó chịu. Chẳng chốc lát đã dừng ở một nghĩa trang trang hoàng lộng lẫy, đây là khu nghĩa trang của những gia giàu có mà những người bình thường không thể chôn cất ở đây được, rất gần trung tâm thành phố, có thể nói là những gia bình thường, đến cổng cũng không thể chạm tới nỗi, cho nên cô như vịt quê nhìn thấy thành phố.

Cô xoay người, cảm kích nhìn Tiểu A, cúi người tỏ vẻ như cảm ơn anh. Anh không trả lời, đi trước dẫn đường vào, ở nơi này hằng ngày có nhân viên lau dọn rất sạch sẽ, với đi vào cũng không đáng sợ vì tập trung khá nhiều người.

Đi đến một ngôi mộ ở hàng thứ ba, toàn bộ được lấp bằng đá thạch bóng, bia mộ đề rõ chính là bà cô, cô nước mắt lã chã, chạy đến vuốt ve ảnh bà cô trên di mộ. Anh muốn cho cô không gian riêng cho nên nghĩ bản thân tránh đi cho cô một chút nhưng nhìn xung quanh không có ai cả, sợ cô sẽ sợ hãi cho nên đứng đó không có bao xa tầm mấy bước chân để đến.

- Cháu đây, hụ hụ......Tiểu Hy bất trung bất hiếu của bà đã trở về, để bà nằm đây cô đơn, thực lòng cháu xin lỗi bà...bà ơi....hức....

Nhìn cô ngày càng khuỵu xuống đất, Tiểu A không nhịn được đi đến đỡ lấy cô ngồi vào lòng bản thân. Cô cứ thất hồn như vậy. Sau lại mạnh mẽ đứng dậy như gió xuân thấy đổi.

- Bà...cháu sẽ đến thăm bà thường xuyên, xin bà phù hộ cho cháu sống thật tốt, không cho ai cơ hội bản thân dựa dẫm.

Ngay tức khắc, vội vã nắm tay Tiểu A kéo đi không hề kiêng dè thứ gì. Cô muốn là ngay lập tức thoát khỏi cái hợp đồng ngu ngốc kìm hãm này lại đi, muốn như tiểu hót bay bổng tự do.

- A...Lục tiểu thư, chúng tôi muốn nói...

- Để tôi nói trước thì hơn, thời gian giao kết hợp đồng tôi sẽ không quan tâm, tôi biết Lăng gia muốn nói gì...tôi đồng ý, dù sao tìm được Lăng Khấu Thiên thì công việc tôi cũng kết thúc.

Bà Lăng không ngờ lại dễ dàng như vậy sự, không tin cô như vậy chịu buông nhả Tích Lãng đơn giản, không hám tài quyền.

Bà gật đầu, trong lòng thầm cười nhạo.

- Vậy thì tốt, ngoại trừ những thứ tôi đưa ra lúc trước, lần này tôi sẽ thêm khoản bồi thường hợp đồng, mong cô sẽ thực hiện đúng điều khoản hợp đồng, không làm phiền dây dưa... sau hợp đồng... cô hiểu chứ?

Tiếng "không cần" nghẹn cứng trong cổ họng, cô không thể nào thốt ra được lời nào, đành im lặng vẻ chấp nhận. Sau nhớ lại, lấy từ trong vali, điện thoại cùng giấy tờ của Lăng Khấu Thiên trả lại như cũ cùng thẻ vàng ông Lăng đưa cô lúc trước cũng trả sạch, lương thiện không giữ lại thứ gì không phải của mình.

Giây sau, Lăng Khấu Thiên tự tiện mở cửa bước vào, nhìn cô y hệt bản thân vì chợt như hoảng hốt, Lục Nan Hy không tin tưởng lại giống như vậy, có phải cô sợ hắn không tìm ra khác biệt thì sẽ quên cô đi.

Tất nhiên không.

Chỉ có chú ý lâu một chút, Lăng Khấu Thiên có nốt ruồi nhỏ ở hõm cổ xinh xắn, cũng không quá rõ rệt nhưng Lục Nan Hy từ nhỏ chăm chú thị lực rất tốt cho nên nhìn qua liền phân biệt ra được.

Lăng Khấu Thiên nhìn cô vẻ mặt không đổi. Là Lục Nan Hy dung nhan mỹ mạo nhu mì như nước chảy mây trôi nhẹ nhàng nữ tử. Còn cô thì là lạc nhan như thuỷ triều sóng vỗ, mạnh mẽ bức hoạ. Nhìn qua liền thấy khác biệt.

Cô cùng Lăng Khấu Thiên không ai cùng lời với ai cả, một bước nhận thẻ xách vali rời đi, vô cùng cool~~ như những cảnh ngầu ngầu ở TV nhưng là trong lòng lại dằng vặt.  

- Mẹ nhìn xem, cô ta...như vậy chắc hẳn đã có thân mật với Tích Lãng rồi, sao có thể lửa gần rơm lâu ngày cũng bén đâu. Như vậy ngộ nhỡ mang dòng máu Tích gia thì là hiểm hoạ, đây là cô ta thấy đổi ý định ăn vạ đòi quyền lợi khác thì làm sao?

Bà lắc đầu gạt đi tay Lăng Khấu Thiên, bà đã lo quá nhiều thứ, hiện tại chuyện như vậy thì xuôi như vậy đi, nếu tới bước đấy thì tính sau.

Tiểu A thông báo lạnh nhạt không chút cảm xúc, anh thần trách bản thân vì vừa thần trí xoẹt qua ý định tạo phản.

"Au: đù~~"

- Tiểu thư, chúng ta mau trở lại Tích gia, là Tích tổng chắc hẳn đã thức giấc rồi, sẽ lo lắng cho cô khi vắng nhà.

Lăng Khấu Thiên gật đầu.

Lục Nan Hy từ chối ý tốt Tiểu A tiễn cô, cô hiện tại trong tay chỉ có chiếc thẻ ban nãy nhận lấy, là lương của cô, nhờ do sức cô nhận được, không phải đồng tiền bẩn đâu, cô có thể dễ chịu mà tiêu tiền.

Nhìn mặt trời lên cao, cô lại nhớ hôm đó, hắn cùng cô lên đồi cao ngắm mặt trời mọc, còn có nói nếu cùng ngắm mặt trời mọc, sẽ bên nhau không rời, đôi chẳng tách lẽ. Cô lúc trước tin tưởng sái cổ nhưng so ra hiện tại thì cô một chút cũng không tin, quá mức giả thiết.

Cô lảo đảo trên đường như này nhưng là lúc đó cô còn biết bản thân đi đâu, còn hiện tại lại không, dinh thự Ngự Tây càng là nơi cô không muốn đến nhất, cũng không muốn nhìn thấy, xem như cô trả ơn gắng sức dưỡng dục cô đi.

Đi trên con đường đầy ngã rẽ kia, cô lờ mò, có lẽ tối nay cô phải ở khách sạn 1 đêm rồi.

- Lăng Khấu Thiên...

Tích Lãng vừa từ nhà tắm ra, trên tóc vẫn còn ẩm ướt, quấn khăn đơn giản ở nơi cần che đậy. Đến khi mặc quần áo chỉnh tề thì cũng không có lấy một tiếng đáp lại. Hắn nhíu mày, không nhanh không chậm mở cửa từng phòng ốc, đi xuống đại sảnh mà mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng nữ nhân quen thuộc, không nhìn được đến trong lòng khó chịu.

- Phu nhân đâu?

- Dạ...từ sáng sớm đã không thấy thiếu phu nhân đâu ạ, bình thường cô sẽ ở hoa viên nhưng là sáng quét sân cũng không có thấy.

Hầu nhân nhỏ như nhớ ra điều gì, nhanh chóng chạy vào bếp cầm lấy những hộp bánh quy đến trước mặt hắn, vẻ mặt hạnh phúc.

- Chủ nhân, phu nhân hôm trước làm cho người đó, rất ngon miệng, cô còn tận tình vẽ vời từng chiếc bánh, tốt bụng chia cho chúng ta một vài hộp hồng nhỏ.

Hắn khuôn mặt tuấn tú sợ hãi, không biết làm gì hiện tại, chỉ có thể đến sopha ngồi bình tĩnh suy xét.

Nhìn bánh quy xinh xắn nhỏ, nhưng lại rất vụng về, có rất nhiều vụn bánh bị rớt ra ngoài hoặc bánh không cẩn thận mà nứt ra nhưng vẫn nhìn đến hình dáng ban đầu được. Hắn khoé môi bất giác mỉm cười, chợt Lăng Khấu Thiên từ cửa bình thản đi vào. Hắn vui mừng liền đi đến ôm Lăng Khấu Thiên vào lòng, trước mắt cô ngạc nhiên, tay cũng từ từ ôm lấy hắn. Vô tình hắn ngửi thấy hương nước hoa từ hõm cổ cô, là Lục Nan Hy rất không có cái thói quen sử dụng nước hoa, với ôm lấy cô rất có cảm giác xa lạ mà trực giác chợt lên tiếng.

- Em mới vừa ở nơi nào về?

Trên tay Lăng Khấu Thiên cầm theo vài bịch snack khoai tây, lắc lắc bao giấy trước mặt tươi cười rạng rỡ không chút hoá tạo.

- Cửa hàng tiện lợi gần nhà.

Thanh âm cùng giọng điệu của cô có chút trầm nhưng nghe qua thì không khác biệt bao nhiêu cho nên hắn căn bản không có khắc khe nhìn ra được.

- Bánh quy đó tự tay làm?

Cô ánh mắt cũng hiếu kỳ nhìn qua bên bàn lớn, sau trối chết gật đầu, biểu cảm có chút ngưng trệ nhưng mau chóng thu lại. Tích Lãng cũng không nói gì nhiều, buông cô khỏi nhưng tay còn chưa rời.

- Đúng đó, em là rảnh rỗi cho nên muốn làm thử một lần qua cho hiểu người biết ta.

- Làm bánh câu nệ vậy a?

Hắn cố ý tiến sắt khuân mặt tuấn tú mị hoặc lại gần Lăng Khấu Thiên, cô bất ngờ, sau vui vẻ đáp trả hắn định hôn lấy hắn nhưng hắn đã kịp tránh ra, cầm lấy áo khoác ngoài, đồng thời nhìn xuống cô tay ngón nhẫn trống phộc.

- Ở nhà đợi tôi, tôi trở về sớm.

Lăng Khấu Thiên thất vọng gật đầu, hắn quay phắt người bỏ đi, rõ ràng hắn nhận ra sự khác biệt, đây không phải. Hắn có phải đa nghi lắm không? Rốt cuộc, trong thần trí hắn, như thế nào mới là Lăng Khấu Thiên thật sự. Cô mạnh mẽ vô song, thích đua ngựa vượt dã hay Lăng Khấu Thiên ngọt ngào hay ngượng ngùng đỏ mặt như tiểu nữ tử. Hắn khẳng định, Lăng Khấu Thiên trước cùng Lăng Khấu Thiên sau cùng hắn này thì là hai nữ nhân khác biệt, với nhẫn cưới đã đi đâu?

Hắn đau lòng, biết rõ được lý do cô hay xúc động nghẹn ngào khóc lóc, biết vì sao cô làm bánh quy chúc phúc, biết vì sao đến hiện tại mới mở lời thích hắn, còn vặn hỏi hắn có nghe rõ hay không? Chắc chắn rất nhiều lần. Trách hắn là nói Lăng Khấu Thiên chớ là cô, là hắn quá vô tâm nên không nhìn ra cô như thế nào suy tâm.

- Điều tra rõ cho tôi Lăng Khấu Thiên lúc trước như thế nào? Cùng những hoạt động gần đây nhất, cụ thể là trước thời điểm làm lễ kết hôn, động thái Lăng gia thế nào?

Mộ Phi phía trước lái xe, không có động thái nào, nhưng là trong đầu đã vạch sẵn bản thân phải làm gì. Tích Lãng dựa đầu bản thân ra phía sau, nhắm mắt, miệng lưỡi đắng nghét không chịu được.

Lục Nan Hy đi đến khách sạn, trên đường cô thất thiểu muốn ngã mấy lần đau thương, ai cũng nhìn cô với ánh mắt buồn cảm, đúng là không quen tí nào. Cô đang muốn giá rẻ nhưng phòng lại ổn. Cô không nên tiêu quá tiền lãng phí như vậy, phải cất đồ trước đã.

May thay cô nhặt được vé quảng cáo ở trên đường, là khách sạn Hoàng Gia giảm 30% phí đặt phòng cùng dịch vụ cao cấp. Suy ra đã rất rẻ rồi, cô cứ thế đi thẳng tới đó, không nhìn không ngó một gian hàng nào khi đi qua chợ trời náo nhiệt thu hút đam mê mua sắm phụ nữ. Hễ nhìn đến thì không sao thoát khỏi thôi miên của cái đẹp cuốn hút đa dạng của quần áo.

Đặt được phòng, cô dẹp xong đồ đạc, liền làm việc năng suất, sấp bao kết việc làm lúc trước mua thì hiện tại có thể sử dụng rồi, cô nhanh tay bỏ ra tâm huyết điền tới điền lui, hết năm bản thì tay mỏi nhừ. Cô định sẽ nộp nhiều chỗ ở Bắc Kinh, không có ý định đi nơi nào khác vì một phần bà cô ở đây, ảnh hưởng rất lớn trong quyết định này.

Cô mau chóng tắm rửa cho thoải mái, vận đồ công sở lịch sự hết mức, áo sơ mi, váy dài đến mắt cá chân thanh lịch, tóc quấn cao thành búi gọn gàng. Nhìn bản thân hài lòng trong gương, cô mang đôi giày bằng đế thấp, không có khả năng mang cao gót, có nhớ một lần cô mượn của Smith mang thử thì là lần đó ngã sõng xoài trên đất một cách xấu hổ. Không phải là cô không muốn mà là da chân cô rất mỏng, rất dễ bị xước hoặc trầy ở gót. Với cô phải thường xuyên mang vớ giữ ẩm cho chân cho nên giày đế thấp là lựa chọn hoàn hảo nhất, không bàn cãi thêm, cũng là lý do để bản thân không rút hầu bao thêm tiếc nuối.

Vừa cầm 1 tệp hồ sơ ra khỏi, cô vừa dùng thẻ khoá, "ting...ting." Xoay lưng thì va phải một nam nhân, cô ngượng quá mức, xin lỗi tới tấp, nhưng nhìn lại thì là Bắc Từ Quang đang ôm lấy vai cô, tránh cho cô không vững thế đứng.

- Tiểu Hy, sao em lại ở đây?

Cô không trả lời mà hỏi ngược lại lấy lệ, đa phần là phát tiết.

- Anh cũng... đến... khách sạn a?

Nhìn ánh mắt cô, đa nghi ánh nhìn làm Bắc Từ Quang tươi cười, mau chóng xua tay lấy lại danh dự cùng hình ảnh trong sạch trong mắt cô của bản thân danh sạch tiếng thơm.

- Không phải như ý nghĩ đó, chú của anh điều hành khách sạn này, là rảnh rỗi liền ghé thăm qua, không ngờ lại gặp em nơi này.

- Ừ, tôi cũng thấy trùng hợp...mà...tôi có việc, tôi phải đi trước, cáo từ.

Cô lạnh lùng phắt tay anh khỏi bản thân, giận dỗi bỏ đi. Trong suy nghĩ cô thầm than phiền, là do cô ham 30%, nếu biết tên khốn này ở đây thì cô đã không đến, tránh như tránh tà rồi, chịu tiền phòng nơi khác thế nào cô cũng chấp nhận chi.

Bắc Từ Quang không chấp nhất nhưng trong thần trí thì quyết định, chắc hẳn thời gian ghé thăm nơi này sẽ thường xuyên một chút vậy.

Cô vừa đi khỏi không bao lâu đi, anh tiếp cận quầy tiếp tân.

- Chào Bắc tổng.

Nữ tiếp tân nhìn thấy Bắc Từ Quang thì nét mặt tự động cười như hoa, tình đưa nước đẩy, muốn lấy lòng nhiều hơn là tính chất công việc đối chủ tử.

- Nữ nhân ban nãy, không cần tính tiền phòng, muốn nán lại bao lâu thì nán, trả thẻ đi.

- Vâng.

Nghe xong lời này thì có chút cứng nhắc biểu cảm, không thoát được gật đầu dạ thưa mà làm theo. Một nữ nhân bên cạnh nữ tiếp tân tiếp lời thì anh đi khá xa với thái độ ngầm chế giễu.

- Chắc hẳn nhìn người ta xinh đẹp uỷ mị dụ hoặc, Bắc tổng đã bị hút hồn rồi, bởi thế nhân nói chớ sai mà; nam tử không qua khỏi ải mỹ nhân.

Người khác cũng tán thành, gật đầu nâng tay đồng thành.

- Không phải, nhìn họ như quen biết nhau, ở hành lang ban nãy, tôi còn thấy Bắc tổng ôm bả vai cô ấy, như là hai người va nhau, sau nói chuyện thân mật.

- Nhưng cam tâm mà nói, người ta nữ nhân phong nguyệt bế hoa, tường thành xinh đẹp vỡ ngã vì mỹ nhân bước hoa ngang dọc.

Trượng Ân quản lí nhân sự bên trong đi ra, không nhịn được cảm thán. Giây sau, liền bị ánh mắt nữ nhân xung quanh khác cho vào danh sách đen.

Lục Nan Hy là bất ngờ phát hiện ra có một đoàn người xếp hàng chờ xét tuyển công ty tiêu khiển Thương An. Cô nhìn tấm bảng lớn chọc trời kia mà nhíu mày, cái gì mà tiêu khiển? Nhưng cũng đang thiếu công việc, làm ở phòng công ty là may rồi. Cô cũng xếp hàng vào, đưa cho nhân viên hồ sơ ở trước đi dài xuống nhìn xem số liệu văn kiện.

Chợt có người đứng cách cô ở bên năm sáu người ngoắc tay vui mừng.

- Lục Nan Hy, này...tớ ở đây....

Cô nhìn theo tay chìa ra, sau cũng rõ người, vẫy tay đáp lại ngập ngừng.

- Tuệ Mẫn Mễ...

Sau một tốp người được mời vào phòng chờ, Lục Nan Hy cùng Tuệ Mẫn Mễ là hai số ngồi cạnh nhau. Tuệ Mẫn Mễ kích động nắm tay, nhận ra tay cô là ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng rồi mà trong khi Lục Nan Hy không có một chút lo lắng nào.

- Tuệ Mẫn Mễ, lúc trước cậu theo gia đình trở về Phúc Kiến quê nhà không phải sao? Ở đấy cũng phồn hoa lắm, sao hiện tại lại quay trở lại đây?"

Tuệ Mẫn Mễ lúc trước là chung khối với cô, cô có nói chuyện qua mấy lần, cô bạn này cũng thú vị lắm, không bao giờ xem thường cô, còn nhớ lúc trước cô đi học mà trong bụng không có chứa cái gì, là chính Tuệ Mẫn Mễ cho cô hộp sữa mỗi ngày, cô rất biết ơn điều đó thành ơn.

Ba cùng mẹ Tuệ Mẫn Mễ là thương buôn, cho nên đi đó khắp nơi, sau nghe cô nói gia đình sẽ chuyển đến Phúc Kiến định cư vì có bà nội ở đấy, nhưng hiện tại lại thấy ở đây cho nên Nan Hy có hơi bất ngờ.

- Ba tớ cùng mẹ ly dị, tớ theo cha thì ông ấy chắc hẳn đối xử không tốt cho nên tớ theo mẹ, dù sao phụ nữ với nhau, cái gì cũng dễ dàng đối.

Cô phải khâm phục Tuệ Mẫn Mễ, nghe trong giọng nói thì nghe ra không phụ thuộc vào ai cả, dù nói là theo mẹ nhưng là đơn độc bản thân nuôi nấng.

- Mà này cậu nghe tin gì chưa? Không phải lý do gì mà người ta đổ dồn xếp hàng như vậy công ty chưa tiếng tăm đâu, mà là thông qua công ty Thương An này mà tuyển chọn cho tập đoàn lớn đó, cậu lo mà biểu hiện cho tốt vào, chỉ có năm suất được chọn. Mà tớ chỉ nghe phong phanh như vậy, còn chuyện thực hay ảo thì còn chưa rõ, báo chí tối qua rần rần, tớ tin sái cổ đấy.

Tuệ Mẫn Mễ vẻ mặt như tiểu thí hài xinh xắn, vẻ hồn nhiên còn nguyên vẹn như lúc trước, làm cô tưởng thời gian sao trôi nhanh quá.

- Mà cậu ốm yếu thật đó, mỏng hơn tờ giấy, tớ thắc mắc hiện tại cậu sống thế nào? À à.. chút nữa quên mất, lúc trước không lâu sau tớ cũng nghe cậu ra nước ngoài học hành tốt lắm? Có thật không?

Cô gật đầu.

- 3331.

Tuệ Mẫn Mễ nghe số bản thân thì vội buông tay cô, vẻ mặt ngày càng căng thẳng, thở gấp mà bước đi theo nhân viên kia, đi xa còn ngoái lại cổ vũ cô ý rằng "cố lên", fightinggg...

Chợt ngoài cửa, cô nhìn theo, nhìn thấy Mậu Hoạch Ma cao cao tại thượng đi vào, phong thái khác hơn ngày thường rất nhiều, nhưng bản tính phong lưu, thích làm trung tâm khó mà đổi được, mắt huýt hoáy nữ nhân, cô mau chóng dùng tạp chí trên tay che mặt bản thân nhưng từ khi đi vào thì liền bị đáng ghét hắn nhìn ra, liền thay đổi bộ mặt, theo sau đoàn thư ký nghiêm mặt khắc khe.

- Mỹ nhân, sao lại ở đây? Cũng muốn thử sức a? Là lão đại không nuôi nổi em? Em thật phí sức mà, tuyển thành công thì vào thẳng Tích thị, còn thi thố với ai làm gì? Vậy em hiện tại về vòng tay anh thì cũng không thua thiệt gì đâu, sẽ chăm em thật tốt được không?

Cô nhìn mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, gương mặt hớn hở, nghe tiếng vào thẳng Tích thị, tập đoàn lớn nhất, nắm vị trí thương giới chẳng đùa được, cô nhìn Mậu Hoạch Ma vẻ mặt đanh cứng

- Anh nói nhảm gì vậy? Là nhìn nhầm ai rồi, tôi không quen biết anh hay ai là lão đại cả, tránh xa tôi một chút kẻo mọi người nhìn tôi với cái nhìn không tốt nữ tử.

Đoàn thư ký phía sau đều ngạc nhiên, lần đầu nhìn thấy nữ nhân không cần nịnh hót khi nhìn thấy Mậu Hoạch Ma đó.

- 4255.

Lục Nan Hy liền bỏ đi ra khỏi; lịch sự nói với nhân viên cô không muốn tuyển nữa. Vừa lúc Tuệ Mẫn Mễ đi ra, nhìn thấy cô bỏ đi thì ngạc nhiên, liền chạy theo, trước đó cũng có nể mặt cúi người chào hắn, là Mậu tổng xuất chúng thương giới, sao có thể ai không biết đâu. Là chuyện này làm náo loạn một phen trên dưới.

- Này, Lục Nan Hy...cậu đi đâu vậy hả? Đây là cơ hội lớn lắm đó, ngàn năm có một thôi, cậu làm sao...đợi tớ.....

Tuệ Mẫn Mễ khó khăn lắm mới đuổi kịp cô, liền nắm giữ cô lại.

- Cậu đi đâu vậy? Hay lâu lắm mới gặp lại, tớ mời cậu uống nước hạ hoả được không?

Cô nghĩ lại, cô hiện tại trở về khách sạn cũng không có làm gì, cho nên cô liền gượng đồng ý. Tuệ Mẫn Mễ nhìn sắc mặt cô rất tệ.
Bình Luận (0)
Comment