Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Chương 57

Suy đi nghĩ lại, chúc mừng cái gì chứ? Buổi lễ này gọi trang trọng là vậy nhưng ý chính là Tích Lãng muốn họp báo, là thông qua đó mà diễn ra, không gây chú ý nhiều.

Chỉ sau nửa ngày, nội dung họp báo lan tràn khắp nơi, cả màn hình chính Bắc Kinh, cũng đang quay lại. Tính ảnh hưởng rất lớn, đến độ choáng váng cảm tưởng.

Người người đổ bộ đi mua báo chí, cả những sinh viên theo kinh tế học, rất quan tâm đến cái tag hot là #tichthi.

Quan trọng nhất là Thương Chính, Thương Quý vừa hay tin, nghe TV đến đâu, nhục nhã dâng cao đến đó, khí tức đến độ ngất tại chỗ, bệnh tim tái phát làm Thương gia xanh mặt toàn tập, từ trên xuống rối loạn. Thương Hiên Tiến giận rung người, cả tình hình Thương Chính cũng không thể cân bằng nổi, cổ đông chia nhiều phần vì lo hậu sự bản thân, đồng loạt rút khỏi. Lỗ hỏng trong tài chính cũng đưa ra ánh sáng, nhân viên đồng loạt đình công, giá thị trường cổ phiếu tụt thảm hại, lỗ lãi đều dồn vào đầu, sự sợ hãi dâng cao, anh không ngờ được, bất khả kháng chống cự nổi, tiến thoái lưỡng nan.

Ông Thương, sau khi dần tỉnh lại, vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, hào sảng lẩm nhẩm loạn. Thương Quàn Tuấn ngồi bên cạnh, nghiến răng ken két, nghe mùi nước khử trùng mà khí tức dâng cao, không ngờ, Tích Lãng hắn nói liền làm, không hề đe doạ suông.

Nhưng suy xét cho kỹ, không thể nhanh như vậy mọi thứ sụp đổ, là nguyên lai Thương Chính gốc rễ không chắc chắn, thân không lành lặn. Không có cách nào khác mà hoá nguy thành an. Cả Thương gia chịu trận.

Hoạ này từ mồm mà ra, hành động lộ liễu không suy xét. Thương Quý vẫn chưa biết gì nhưng nếu biết được, hai thằng con trai ông bước đi như vậy khiêu khích thì sẽ thế nào. Sẽ cầm đao không có mắt; đâm mãnh liệt đến?

Thương Quàn Tuấn cầm tay ông lại mà thầm hối hận.

- Cha, bây giờ có như vậy cũng không thay đổi được gì, có cần nhất thiết phải đau khổ ngồi đây đau đớn, từ từ có cách giải quyết.

- Hai đứa tụi mày, kế hoạch nội ứng ngoại hợp cái quái gì đó hợp tác...cái đầu đất! Ta đáng lẽ lúc đầu nên ngăn cản...là nên ngăn cản mới đúng...toàn tin vào bọn ăn hại mà nhất thời hồ đồ, đánh mất đại sự, chung quy...ta...ta cũng là thằng đần mà...aa ta là thằng đần, bị dắt mũi.... Cả gia nghiệp, gầy dựng của cha ta, xem như xong rồi, xong hết rồi, tụi mày thoả mãn hết chưa?

Ông kích động, mắt trợn ngược đáng sợ, ngất lần thứ hai. Bác sĩ điều động y tá đến. Nhất thiết cách ly người nhà. Thương Quàn Tuấn bị mời về, rốt cuộc, căn bản anh ta cũng không muốn ở lại nơi này nhưng mang tiếng cha mình; không thể không chăm sóc vậy nên nghe lời này, như phiếu giải thoát phát đến tay, sao có thể từ chối?

Sau khi thuê điều dưỡng cẩn thận, bỏ đi một nước không do dự, cũng không có ý định ngoảnh lại.

- Thương Hiên Tiến...Hiên Tiến....

Trong khi phụ ống thở, ông vẫn nắm hy vọng, lẩm nhẩm vô điều kiện; ông đang hy vọng Thương Hiên Tiến vui mừng chạy lại và thuật rằng "Thương Chính không sao rồi."

Thế nào cũng chỉ là hy vọng...

Thương Hiên Tiến là có đến, nhưng là tối mịch đó, trốn ánh mắt phóng viên hết thảy, vẻ mặt thất vọng, suy sụp nặng.

- Chúng mày giết ta quách đi cho xong, tốt nhất đừng để ta phải bước xuống giường cầm dao thẳng tay từng đứa một, ta không thể nhìn cứ như vậy ngất trên cao lật đổ hết thảy....

- Chaaa.... con xin lỗi...

Khoé mắt Thương Hiên Tiến đỏ ngầu lên, quần áo xộc xệch khó coi, trong hơi thở còn pha lẫn men rượu khó che giấu được, nhìn điệu bộ đáng thương vô cùng. Nhớ lại một giây trước đang là kim chủ lừng lẫy, giây sau không còn gì, là điều khiến ai cũng không thể chấp nhận ngay được.

- Thế nào?

- Đúng như chúng ta dự đoán, giá thị trường cổ phiếu Thương Chính đang tụt một cách thảm hại.

Tích Lãng vân vê đầu ngón tay thon dài, vẻ mặt tuấn tú nhuếch mép xen lẫn chế giễu cùng hưng phấn, môi bạc cong một đường đẹp mắt. Cảm thấy rất bình thường, hắn chỉ coi như con cờ bị lật đổ khỏi đường đi phía trước.

- Còn có, Thương Quý đang nằm viện, có vẻ tình trạng rất nặng.

- Thương Chính chắc chắn che dấu tin này, nhằm lại mọi chuyện thuyên giảm một chút.

Không cần nói, Mộ Phi cũng biết làm gì, sai người tung tin ra Thương lão gia suy sụp, nằm việc chưa biết thể trạng ra sao, càng đẩy lên cao trào.

Ông Lăng đang thưởng thức cà phê nóng, lật tạp chí thì đầy rẫy thông báo của Thiên Chính, tường thành sụp đổ. Mau chóng dùng remote bật TV, 24/24 đều là tin nóng Thiên Chính.

Còn nghe qua giá cổ phiếu thị trường giảm mạnh, đang tìm kiếm nhà đầu tư thu mua. Rõ ràng, ai xem qua, cũng biết đây là cái bẫy định sẵn, làm gì có người dám nhảy vào mua đâu, xem ra, Tích Lãng ngày càng cao tay, ông Lăng chưa biết chuyện, cười tít mắt vui mừng.

- Bà bảo nhà bếp nấu đồ ăn ngon một chút, tôi muốn tối cùng ăn và uống rượu.

- Ông có chuyện vui a? Nhìn ông hí hửng chưa kìa.

Bà nhìn lên TV, ánh mắt khó hiểu, cố mở to mắt, đúng thật là bà hiện tại sợ còn hơn ở hang cợp, lo lắng đủ chuyện, không biết Lăng Khấu Thiên trốn ở trên lầu thì che dấu kiểu nào qua mặt hết hôm nay.

- Đúng, tôi đang rất vui, bà biết Thương Chính không? À...nhầm, làm sao lại không biết được, hiện tại Thiên Chính đã không còn nữa...ahahaa..

- Làm sao có thể? Ông mừng quá nên hào sảng luôn?

- Bây giờ bà hiểu vấn đề rồi đó, xem TV sẽ hiểu ngay mà, hay báo chí này...

Ông quẳng tạp chí sang. Bà Lăng để lên cuộn len đang cuộn dỡ, lật xem, càng nhìn càng mở to mắt.

- Tại sao mà?

Bà không tin, sao có thể được, Thiên Chính chỉ ngay sau Tích thị, không thể mới nữa ngày đã không còn cái tên này nữa. Nhưng chính cái đó mới là khiến người ta chướng mắt.

- Là con rể chúng ta dọn đường, thấy đã chưa? Chàng rể phú quý, ta có phải âm thầm hốt bạc về nhà không? Hahaa

Nhắc đến Tích Lãng, bà khoé môi gượng cười, trong lòng như ngàn vạn con kiến bò đi. Nếu ông biết Tích Lãng đã nói Lăng gia sẽ chuốc đau khổ thì chắc chắn một điều, tìm cô mà bóp cổ ngay lập tức, nghĩ đến đã thấy sào sáo ầm ĩ.

- Thương lão gia - Thương Quý, suy sụp nặng nề, do bệnh tim tái phát mà thảm hại....

Thương Quàn Tuấn phiền phức tắt đi TV, nhìn ông Thương bên cạnh, khoé mắt cứ luôn trực trào, mất hồn chẳng khác nào là người điên. Nhưng thời điểm vừa nghe tin tức, hoảng hốt thấy rõ.

- Sao, sao có thể? Có phóng viên xung quanh đây sao?

Thương Quàn Tuấn nhíu mày.

- Ở noi nào mà phóng viên tụ tập được chứ!

- Thằng khốn đó, không phải ta tự thân quỳ xuống chân nó sao? Sao nó có thể làm vậy đối ta.....

- Ba thấy chưa? Giây trước thì sao, một mặt Tích Lãng, một mặt Thương Hiên Tiến, giờ thì sao? Chả bao giờ xem thằng này ra gì. Nhưng cũng phải nói, ba ăn ở thế nào được, chết tiệt, cổ đông không một ai tin tưởng, chỉ một chuyện cỏn con, ai nấy cong mông chạy mất, nhẹ dạ rút sạch, chúng ta chưa tới mức tuyên bố phá sản ngay lập tức là may mắn.

*xì xào*

- Thương tổng, hiện tại công ty có nguy cơ rơi vào tay nhà đầu tư khác, không biết anh cảm thấy thế nào?

- Thương tổng, suy sụp đến mức không thể chống đỡ nổi, nhìn sắc mặt anh xem, có phải không còn khả năng cựa quậy nổi không?

- Thương tổng, các cổ đông không nhất đồng, cùng tài chính công ty là lỗ hỏng nặng, vậy thực hư thế nào?

- Anh tránh như vậy thì biểu chứng tất cả đều là sự thật?

Thương Hiên Tiến không quan tâm một người nào, Hỉ Yêu cùng bảo vệ chạy đến xe, ngăn trở lại đám phóng viên đang lia máy sát vào mặt anh, cảm giác hết sức chua chát, trong lòng cay hết sức cay cú, đã vậy còn phải vượt qua đám nhân viên biểu tình, đòi lãnh lương.

- Em thấy thế này, chúng ta sẽ từ từ giải quyết nhân viên nội bộ, nhưng còn cánh phóng viên, anh đừng tránh theo kiểu qua tuông, không nên giải quyết phương thức này, đám phóng viên thế nào cũng sẽ không để yên cho đến khi nhận được câu trả lời thoã mãn tính hiếu kỳ quần chúng, việc của họ, thêm mắm dặm muối là đương nhiên, có khi càng khoái chí khi anh tức giận đùng đẩy.

- Em muốn anh thế nào? Anh còn có gì để nói; anh rất nhục nhã, sẽ cố gắng giúp Thương Chính đứng dậy nhanh nhất có thể, chỉ cần cho anh thời gian hau đứng lên kêu gọi mọi người cổ vũ ủng hộ?

Thương Hiên Tiến cầm lấy vai Hỉ Yêu, cô nhíu mày, đưa tay vuốt ve gò má cao trước mắt nũng nịu, làm cho nam nhân nào nghe được, trong lòng cũng nóng chảy nhiệt huyết.

- Anh đừng lo, em sẽ ở bên cạnh anh, bất cứ lúc nào.

Anh ôm lấy cô, siết chặt hết sức, vòng tay mạnh mẽ, trong đáy mắt xúc động vô cùng.

- Em ở bên anh như vậy, tiểu thư danh giá mà phải ẩn dưới chức danh thư ký không chút tiếng tăm, kể cả lúc trước hay bây giờ, không cảm thấy uỷ khuất?

- Đến bây giờ anh mới nghiệm ra a? Em có phải nhìn lầm nam nhân không a?

Hỉ Yêu vẻ mặt ngưng trệ, trêu đùa gây tiếng cười, dù biết là vậy nhưng mà anh vẫn không sao cười nổi.

- Thôi, không đùa nữa, em nhất định không để Thiên Chính rơi vào tay Tích thị, anh tin em không?

- Em có thể?

Thương Hiên Tiến ánh mắt lộ rõ tia sáng hy vọng, khoé môi chợt mỉm cười lộ rõ nhìn cô, cô không ngờ anh sẽ như thế ánh nhìn, ngay giây sau đó lắc đầu.

- Em cũng chưa chắc hahaa....

- Đã giờ nào rồi em còn có tâm tư đùa giỡn vậy hả? Anh còn nhiều giấy tờ phải nhìn đến, chuẩn bị cho anh đi, có thể em sẽ phải gửi một nửa vào email, sẽ không thể nửa ngày giải quyết hết được.

Hỉ Yêu gật đầu, nhanh nhẹn nhìn xung quanh, chồm lên hôn gò má anh, vẻ mặt hết sức tự nhiên như không, một mạch bóng hồng chạy đi vội vã.

Thời điểm trở lại, bận rộn một bên ôm nhiều giấy tờ đính kèm cùng một bên tay cẩn thận một hộp cơm tiện lợi nóng hổi cùng chai nước suối khoáng kèm note "Đừng quá bận rộn, em lo."

- Em biết từ trưa đến nay, anh chưa có ăn gì, không phải chúng ta cùng cố lên sao? Nhất định anh phải khoẻ mạnh trước đã, em thuận tiện trước cửa công ty...

- Hỉ Yêu.......

Câu cảm ơn bị chặn ở miệng khiến Thương Hiên Tiến không thể nào thốt ra được cho nên chỉ có thể thế này gọi tên. Chính anh cũng không ngờ, người bên cạnh hiện tại lại là Hỉ Yêu.

- Chaa, con muốn giúp đỡ Thiên Chính trở lại?

- Con còn dám nêu điều kiện với ta sao? Con tự ý đi theo cái tên đó mà ta đã chưa lần nào vừa lòng, hiện tại còn dám muốn ta giúp đỡ? Thấy chưa?

- Ba biết Tích thị hô phong hoán vũ như vậy, không phải ba rất ghét sao? Ba cũng danh xưng một tay che trời. Hiện tại nếu giúp được Thiên Chính thì Tích thị sẽ một lần mất mặt không phải a? Mưu toan tính kế.

Ông nghĩ đến tuổi trẻ quá mức hời hợt, sao có thể không nhìn ra được?

- Chuyện nhà ai nấy rạng, rốt cuộc không thể giúp gì được đâu, kiềm hãm ham muốn nam nhân, trở về bên ta mau, Thương Hiên Tiến đó, không còn tương lai nữa rồi.

- Tạm biệt, con sẽ gọi lại sau.

*Phù.....cô quyệt môi, sao ông lại giáng cô vào loại người đó moi tiền nam nhân? Vốn biết từ trước, đoán sẵn là ông không giúp rồi.

- Trầm Phương Lan, tôi nói cho bà biết, đã đủ giới hạn rồi...

- Giới hạn? Ông cùng Miết Mỹ Ái ân ân ái ái, tôi không đến giới hạn sao?

Bà tức giận, nhất quyết kịch liệt phản lại, không muốn thất thế.

- Đây nguyên lai là chủ ý của tôi sao? Chẳng phải ý muốn bà, nếu Miết Mỹ Ái chịu chi tiền cho tôi giàu có thì Tiểu Hy sẽ được hạnh phúc? Bà là đồ khốn.

- Hâhhaaaa

Nghe vào tai, nhuếch mép cười không kiêng dè.

- Tôi là đồ khốn, đúng rồi, tôi khốn kiếp.

- Hiện tại Tiểu Hy đang ở đâu?

- Uy...nó đi làm, thay thế danh phận thiên kim tiểu thư, rất nhiều tiền, với nó trưởng thành rồi, không phải lúc nào quản cũng trong giới hạn của tôi được.

Ông nhớ lại ngày hôm đó, nước mắt tự động lăn trên má, ông trách lầm Nan Hy, vậy mà cô lại không một lời nói tự biện vì cô biết nói thế nào ông cũng không có nghe cùng tin tưởng.

- Bà hay lắm, con của tôi, bà lại dám làm thứ đê tiện đó, Trầm Lan Phương 32 năm qua, xem như tôi và bà không còn gì níu kéo nữa, từ nay đoạn tuyệt, gặp nhau xem như người qua đường xa lạ, không cần tiễn.

Ông một bước ra khỏi quán coffee, đi không ngoảnh đầu, bóng dáng già nua xiêu vẹo đau khổ, dù cô hận nhưng nếu nhìn thấy như vậy thì liệu có đau lòng hay không?

Bà trước mắt, vẫn còn nhớ rõ mồn một, lúc ấy thời tiết dần se lạnh, chắc hẳn có thể sẽ tuyết phủ dày đặc, Lục Hạ Thư ông, nghe tin bà bị ốm, không vì lạnh lẽo, ăn mặc đơn giản, chạy dưới nền tuyết lạnh cóng mà đến nom bà thế nào.

Có nhớ một lần, Lục Hạ Thư vì muốn mua cho bà món mì dầu mè yêu thích mà đã bị xe va phải, ở chân vẫn còn vết sẹo lành hẳn, đến tướng đi cũng bị ảnh hưởng.

Ông dùng tiền lương từng đồng ít ỏi từ nghề giáo, cho bà dùng để chăm từng bửa ăn gia đình. Bà lúc ấy, thiếu nữ mơn mởn ngập sắc trong tình yêu, ngượng ngùng vô cùng, trong lòng ấm áp vì có nam nhân chăm lo cho mình.

Ít nhất cũng 5 năm mới xiêu lòng kết hôn. Biết bao kỉ niệm vui buồn, hợp rồi tan, chính là cũng không hiểu, vì sao mọi chuyện đi đến mức này không thể cứu chữa. Có phải bà đang thầm tiếc nuối, bản thân đã chưa kịp làm gì cho ông?

- Em gặp ông ta thế nào? Ổn chứ?

- Còn có thể thế nào? Ông ta cũng đâu đến nổi xấn đến đánh người.

- Tốt, ban nãy anh đợi sẵn ở ngoài đó, em yên tâm, ông ta làm gì em quá đáng, anh đợi sẵn ở ngoài, tẩn cho hả giận.

- Thôi, đừng gây chuyện nữa, chúng ta đi, em thanh toán rồi.

Những người ngồi xung quanh, ít nhiều cũng có vô tình nghe được, chợt khinh bỉ nhìn hai người, rõ ràng cảm thấy không nên nhưng mà thương cảm thì đúng hơn.

Bởi thế, người ta nói, nhân tình thế thái, rốt cuộc ai cũng không thể sống trong cuộc sống toàn là màu hồng, phải có muôn đời đủ màu sắc, hỉ nộ ái ố, mới là thấy cuộc sống có nghĩa, còn có cái để ghi nhớ.

Đúng là người năng lực phi thường, Tích thị lọc nhân viên một cách có tổ chức. Lục Nan Hy đứng nhìn một lượt dài nhân viên nhận lấy hồ sơ rút khỏi, phong bì thư tiền ít ỏi còn lại mà hầm hực bỏ đi. Còn có người không kìm được, rủa mắng thậm tệ nhưng nguyên lại vẫn không dám làm loạn càn.

- Lục tiểu thư, chính vì sự gặp gỡ ban nãy, tôi sẽ trực tiếp hướng dẫn cho cô một thể. Cô ừm...làm ở ban khai thác và sáng tạo đi, đọc hồ sơ thấy cô thì...không tệ.

Lục Nan Hy nhìn vào Lâm Nhiệt Dụ, đi theo đến một văn phòng mở ở tầng 10. Nhìn không khí bận rộn xung quanh thì hào hứng thập phần, muốn hoà nhập ngay lập tức.

- Quyên Quyên, giúp cô ấy một chút văn kiện mở đầu, làm quen với mọi người,

Vừa nói xong, Lâm Nhiệt Dụ vỗ vai cô thân thiện rồi bỏ đi, Lục Nan Hy nhớ lại, có phải lúc trước cô hiểu lầm Lâm Nhiệt Dụ rồi không? Nhìn ra cô ấy cũng không phải là quá khó gần, nhìn bóng hồng rời khỏi trong lòng không khỏi bất mãn trước đó.

Quyên Quyên là trưởng phòng ở đây, nhìn qua rất mộc mạc thanh dị, ánh mắt chân thật, liền muốn hợp tác ngay.

- Xin chào mọi người, tôi là nhân viên mới - Lục Nan Hy, tôi rất mong có thể cùng hợp tác làm việc thật tốt và mang hiệu quả đến công ty, mong mọi người chiếu cố ạ.

Cô cúi người thấp, chào toàn thể một lượt. Cảm giác phục trước người khác là thế này? Nghĩ lại, kiêu ngạo thì không làm ra chuyện, phải là ăn điểm ở cái nhìn và nói chuyện đầu tiên thu hút.

Lời ăn tiếng nói không mất tiền mua, tội vạ lại không tô điểm cho nó, trau chuốt một chút, cái gì cũng tới nơi tới chốn. Con người khôn ngoan, luôn luôn không bao giờ thốt ra cái gì làm trái lòng người khác. Đây không phải là vào chuồng cọp thì phải vuốt khéo cọp, mà đây là tài ăn nói khéo léo, thuần hoá sự yêu mến.

- Cô gọi tôi là Quyên Quyên đi, như mọi người vậy.

- Vậy, chỗ ngồi của tôi ở đâu?

Cô nhìn theo tay Quyên Quyên, gật đầu, mắt dán vào chỗ ngồi của mình mà yêu thích, hiện đại đến chói mắt xung quanh.
Bình Luận (0)
Comment