Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu 2

Chương 16

Vãn Hâm muốn phản kháng nhưng sức lực giữa đàn ông và phụ nữ chênh lệch quá lớn. Ôn Hàn Vũ quyết tâm đến mức không chịu buông tay, cô thậm chí không thể vùng vẫy được, cộng thêm ánh sáng đỏ rực gần trong gang tấc, Vãn Hâm có chút sợ hãi, không dám có hành động quá lớn.

Chẳng qua khói trắng lượn lờ trước mặt mình làm vành mắt cô ửng hồng nhanh chóng. Cơn giận của Vãn Hâm từ từ bốc lên, cô đưa tay muốn đẩy anh ra nhưng động tác của Ôn Hàn Vũ nhanh hơn cô, mới giữa chừng cũng đã bị anh kiềm chế lại. Động tác của anh ta cũng giống như tính cách của anh vậy, mạnh mẽ vang dội không cho người khác có bất kỳ chỗ phản kích.

"Ôn Hàn Vũ!"

Vãn Hâm giận đến tái mặt, gầm nhẹ một tiếng: "Rốt cuộc anh muốn làm gì? Không phải anh nói để cho tôi lên xe là muốn nói chuyện ly hôn với tôi sao? Anh làm gì đấy? Anh thả tôi ra —— Ôn Hàn Vũ anh thả tôi ra, anh có bệnh phải không!"

"Thẹn quá hóa giận?"

So với vẻ mặt ôn hòa của Vãn Hâm, ngược lại Ôn Hàn Vũ lại thoải mái cười một tiếng. Động tác của người đàn ông nhanh nhẹn cố định hai tay của cô, chỉ dùng một bàn tay đã trực tiếp giữ lại cổ tay nhỏ bé của cô, khẽ ấn xuống. Anh nhướng một bên mày, bộ mặt thiếu đứng đắn hiếm khi thể hiện trước mặt người ngoài thì lúc này lại không hề che giấu nhuộm ở khóe mắt và đuôi chân mày. Ôn Hàn Vũ cầm điếu thuốc trên tay, đặt ở bên môi rồi hít một hơi.

"Không phải cô vẫn luôn rất bình tĩnh ở trước mặt tôi sao? Còn vẻ mặt lúc này, ngược lại khiến tôi cảm thấy rất thú vị."

Anh vừa nói vừa duỗi cánh tay dài trực tiếp lướt qua ngực Vãn Hâm. Hạ một bên cửa sổ xe, gảy tàn thuốc, tư thế của hai người có vẻ hơi vặn vẹo. Vãn Hâm cảm giác mình như là một con cá bị người ta cưỡng ép ném lên thớt, liều mạng vùng vẫy một cách tuyệt vọng chỉ để trốn thoát bàn tay ma quỷ kia.

Thế nhưng là cá là cá, Đồng Vãn Hâm cô là người còn sống sờ sờ, tuy sức lực của cô không bằng người đàn ông này nhưng không có nghĩa là đầu của cô không biết xoay chuyển.

Vãn Hâm chậm rãi điều chỉnh hô hấp, cổ tay bị anh nắm đến đau nhức, cô dứt khoát không vùng vẫy nữa, suy nghĩ một cái, ngược lại thì khẽ mỉm cười, bình tĩnh mở miệng:

"Ôn thiếu, đêm hôm khuya khoắt anh tới nhà chờ tôi ở cửa, để cho tôi lên xe của anh, còn nói muốn nói chuyện ly hôn với tôi. Kết quả tôi vừa lên xe thì anh liền ôm ấp vuốt ve, anh đây là có ý gì?"

"Thế này chính là ôm ấp?"

Ôn Hàn Vũ híp đôi mắt, nhíu mày, cánh tay vắt ngang trước ngực Vãn Hâm thoáng dùng lực, làn khói qua kẻ tay lập tức bay ra ngoài. Cùng lúc đó anh đột nhiên nghiêng người, cánh tay dài vươn tới giữ sau gáy Vãn Hâm, nâng người cô lên đồng thời để cô ngồi thẳng làm khoảng cách giữa hai người gần hơn một chút.

Thời điểm anh nói chuyện, giọng điệu vô cùng dịu dàng nhưng đáy mắt lại lạnh lùng: "Không nghĩ tới vợ của Ôn Hàn Vũ tôi, đối với chuyện nam nữ thế nhưng đơn thuần như vậy hay là giả bộ đây? Nếu không giả vờ đơn thuần thì không thể câu dẫn người đàn ông khác có phải không?"

"Ôn Hàn Vũ —— Anh khốn kiếp! Vô liêm sỉ!"

"Tôi không có liêm sỉ? Còn cô thì giả dối, hửm?"

"Anh —— "

"Hàn Vũ? Vãn Vãn? Đã muộn như thế mà hai đứa ở trong xe đang làm gì vậy?

Hai người đang hết sức căng thẳng thì cạnh cửa sổ xe bỗng nhiên chen vào một giọng nam, là Tưởng Lại Dực. Không biết từ lúc nào ông đã đứng ở bên cửa xe, thời điểm Ôn Hàn Vũ ném mẩu thuốc lá cũng không kéo cửa sổ xe lên, lúc này Tưởng Lại Dực dĩ nhiên là thấy rõ ràng.

Lúc trước hai người ầm ĩ đòi ly hôn, bây giờ hơn nửa đêm lại ngồi trong xe, hơn nữa nhìn tư thế của hai người —— Từ góc nhìn của Tưởng Lại Dực lại cực kỳ ái muội. Mặc dù ông đã qua tuổi trưởng thành, nhưng cũng là người từng trải, đàn ông đối với phụ nữ còn không phải là chuyện như vậy sao?

Trong lòng đột nhiên buông lỏng, hai ngày qua ông vẫn luôn vì chuyện Vãn Hâm đòi ly hôn mà nhức đầu, lúc này nhìn thấy hình ảnh trước mặt này, chỉ mong là lần này có cơ hội hòa hoãn?

"Tại sao hai đứa đến lại chỉ ngồi trong xe? Đi vào bên trong thôi."

Tưởng Lại Dực cười cười, lại nhìn về phía Vãn Hâm, giọng điệu mang theo mấy phần trách cứ: "Vãn Vãn con cũng vậy, Hàn Vũ đến đây sao không nói trước một tiếng, đều cùng ta vào nhà đi."

Phải biết rằng đây là quan hệ thông gia thương mại, phần lớn vẫn là Tưởng gia phụ thuộc Ôn gia. Ôn Hàn Vũ trước sau như một luôn là người cao ngạo, thân phận địa vị không giống bình thường, từ nhỏ đã là tâm điểm được nhiều người vây quanh, thành tựu kinh doanh càng làm cho anh có một loại khí phách vương giả.

Anh không thích Đồng Vãn Hâm, ngay cả Tưởng gia đối với anh mà nói cũng không tồn tại tình cảm đặc biệt. Tưởng Lại Dực chỉ là đối tượng hợp tác, cho nên Tưởng gia trong 6 năm qua, anh gần như cũng không có chủ động ghé qua một lần.

Có lẽ là ngay cả bản thân Ôn Hàn Vũ cũng không biết, đây là lần đầu tiên trong 6 năm qua anh chủ động tới Tưởng gia để tìm người vợ không chào đón anh.

Vãn Hâm có chút xấu hổ, đưa tay đẩy Ôn Hàn Vũ, người sau thuận thế cũng liền buông cô ra, thoáng ngồi thẳng người thì liền nghe đến người phụ nữ bên cạnh điềm nhiên như không nói:

"Cha, không cần vào đâu, Ôn thiếu tới là muốn nói chuyện ly hôn với con, bọn con cũng bàn sắp xong rồi."

Ôn Hàn Vũ nhíu mày, nói chuyện ly hôn? Đã nói chưa?

Không biết có phải nói chuyện ly hôn hay không nhưng anh vừa vặn cũng chưa hề nói gì mà? Thời điểm người phụ nữ này ăn nói xằng bậy, thậm chí là ngay cả bản thảo cũng không cần gõ.

Anh nghiêng mặt qua nhìn Vãn Hâm, đường cong gò má của cô hiện ra rất mềm mại, trong khoang xe ánh sáng cũng không tốt nhưng ngược lại khiến cô có một chút vẻ đẹp mơ hồ.

Trong lòng Ôn Hàn Vũ đột nhiên trầm xuống, anh điên rồi sao? Vậy mà lại cảm thấy người phụ nữ này rất đẹp?

Hai tay theo bản năng cầm vô-lăng, Ôn Hàn Vũ ổn định tâm trạng, mở miệng liền nói: "Tôi vừa rồi chưa nói gì, chỉ là khi mới tới vừa hay nhìn thấy cô cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ, vì lo lắng cho thể diện của hai nhà nên tôi mới để cho cô lên xe."

Anh dừng một chút, tầm mắt đối mặt với Tưởng Lại Dực, môi mỏng nói một câu, câu nói kế tiếp hoàn toàn là chất vấn: "Tưởng tổng, đúng lúc ông qua đây, tôi có mấy lời nhân tiện giáp mặt với ông nên nói luôn. Mặc dù tôi và con gái ông không có tình cảm vợ chồng, nhưng trong 6 năm qua, hai nhà chúng ta cũng coi là bình an vô sự, đôi bên cùng có lợi, mà Đồng Hâm Vãn cô ấy hiện tại vẫn là người của Ôn gia tôi, đêm hôm khuya khoắt cùng con riêng của Tần gia anh anh em em, có phải thân phận có chút không phù hợp hay không?"

Vãn Hâm biến sắc, nhíu đôi mi thanh tú liền lớn tiếng phản bác: "Ôn Hàn Vũ anh nói hươu nói vượn cái gì đấy? Cái gì con riêng Tần gia? Tần Phiền Cương cũng là họ Tần, còn có, cái gì mà anh anh em em, tôi cùng anh ấy đơn thuần chỉ là quan hệ bạn bè, anh đừng đem suy nghĩ của mình gắn cho người khác. Bỉ ổi!"

"Tôi bỉ ổi?"

Hai đầu mày kiếm của Ôn Hàn Vũ dựng lên, không dám tin nhìn người phụ nữ có khuôn mặt tức giận đang ngồi kế bên tài xế.

Đừng nói rằng trong 30 năm qua, chưa từng có một người nào ở trước mặt anh dùng từ như thế để hình dung anh, hiện tại người phụ nữ này lại bởi vì cái tên "Tần Phiền Cương" kia mà quay ra chửi mình bỉ ổi?

Anh giận dữ, liền cười lạnh một tiếng: "Cho nên, con riêng của Tần gia là một người đàn ông trong sạch phải không? Cô vì hắn cho nên phí hết tâm tư muốn ly hôn với tôi sao?"

Vãn Hâm…

Người đàn ông đến cùng là kiểu logic gì? Vì sao anh ta vô duyên vô cớ luôn luôn muốn đem chuyện ly hôn kéo tới trên đầu Tần Phiền Cương?

"Tôi không biết anh đang nói gì, Ôn thiếu, tôi vẫn luôn cảm thấy anh là một người biết phân rõ đen trắng phải trái, có thể chống đỡ Ôn thị thành doanh nghiệp lớn như vậy thì người đàn ông như vậy sẽ không cố tình gây sự đến tình trạng này?"

Lúc này sắc mặt Ôn Hàn Vũ đã vô cùng khó coi: "—— tôi cố tình gây sự?"

"Chẳng lẽ không phải? Đang yên đang lành tại sao muốn liên quan đến Tần Phiền Cương? Chuyện của chúng ta thì có quan hệ gì với Tần Phiền Cương chứ? Còn nữa, tôi nói cho anh biết, tôi không cho phép anh sỉ nhục bạn của tôi!"

Ôn Hàn Vũ rất tức giận mà Vãn Hâm lại mảy may không chịu nhượng bộ. Cô chính là người như vậy, cho rằng điều cô tin và người cô tin tưởng luôn chiếm một vị trí nhất định, cô đối với Tần Phiền Cương không phải tình yêu. Mặc dù cô cũng biết Tần Phiền Cương đối với mình có tình cảm khác biệt so với tình bạn, nhưng ở trước mặt Tần Phiền Cương, cô sẽ luôn giữ tốt mối quan hệ này, tuyệt đối sẽ không cho anh ấy bất kỳ suy nghĩ nào, mà ở trước mặt người ngoài cô cũng nhất định sẽ bảo vệ tốt người đàn ông thực sự tốt với mình.

Cô vô thức ngồi thẳng lưng, cũng không kiêng dè có Tưởng Lại Dực ở đây, trong xe nhỏ hẹp, con ngươi trong suốt dười ánh sáng mờ ảo lại cho người ta một loại cảm giác chiếu sáng rạng rỡ: "—— Anh có tư cách gì mà mở miệng ngậm miệng liền nói Tần Phiền Cương là con riêng? Ở trong lòng tôi, thật sự anh ấy tốt hơn nhiều so với anh!"

Ôn Hàn Vũ siết chặt nắm tay trên vô lăng, anh nheo đôi mắt sắc bén: "Thật sao? Nói như vậy, cô ngược lại thừa nhận là cô vì anh ta mới ly hôn với tôi đúng không?"

"Điều đó quan trọng lắm sao?"

Vãn Hâm phiền muộn không thôi, cũng lười giải thích lại, nhíu đôi mi thanh tú cứng rắn kiên cường phản bác: "Giữa chúng ta vốn dĩ chỉ là hôn nhân thương mại. Trong 6 năm qua, Ôn thiếu anh cũng không để cho mình chịu thiệt mà phải không? Xã hội bây giờ phát triển, tư tưởng của con người không nên bám lấy xã hội cũ, anh sẽ không ngây thơ độc đoán cho rằng Đồng Hâm Vãn tôi không được anh chào đón mà vẫn muốn vì anh thủ thân như ngọc sao?"

"Vãn Vãn, con câm miệng cho cha!"

Tưởng Lại Dực giận dữ gầm nhẹ một tiếng!

Cô con gái này mặc dù cùng không thân với ông lắm, nhưng cũng là con gái của ông, Tưởng gia không có con trai, đầu óc con gái lớn cũng không bình thường, nên ông đem tất cả hi vọng đều ký thác trên người Vãn Hâm. Sở dĩ năm đó phí hết tâm tư cũng muốn để mẹ con cô vào cửa, lại không nghĩ muốn bỏ đứa con gái này ở bên ngoài, kết quả là lại nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.

Tưởng gia cũng là hào môn vọng tộc ở thành phố B, hiện tại Tưởng Lại Dực vẫn là người đứng đầu trong nhà, đối với con cái yêu cầu rất cao. Trong trường hợp này người khác mà nói thì ông chỉ cười một tiếng cho qua, thế nhưng người này là Vãn Hâm, ông làm sao có thể thờ ơ cho được?

"Biết mình đang nói cái gì không? Cha nuôi dưỡng con lớn như thế chính là để con nói chuyện với chồng mình như vậy sao? Xuống xe mau cho ba!"

Vãn Hâm là người phụ nữ rất quyết đoán, cô cũng không kiêng kị Tưởng Lại Dực, nhưng người đàn ông trung niên này, đến cùng vẫn cha ruột của mình. Tuy mẹ cô và ông ấy kết hôn là vì ông ngoại tình nhưng cô là phận làm con không có tư cách để phán xét bất kỳ điều gì.

Tưởng Lại Dực tức giận như thế nên Vãn Hâm cũng không có ý định tiếp tục ngồi trong xe Ôn Hàn Vũ. Cô nhếch môi, đưa tay đẩy cửa xe ra, vừa mới chuẩn bị xoay người ra ngoài thì người đàn ông chỗ vị trí lái xe lại đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô.

Vãn Hâm cau mày nghiêng mặt đi, quay lại trừng mắt nhìn Ôn Hàn Vũ.

Đến cùng là anh ta muốn làm cái gì?
Bình Luận (0)
Comment