Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu 2

Chương 9

“Tần thiếu gia, thứ nhất, ‘độc nhất là lòng dạ phụ nữ’ không phải là câu nói để hình dung lúc này, anh chú ý cách dùng từ một chút, nếu thật sự không thể hiểu được, anh có thể lên mạng tra một chút, hoặc là em không ngại đưa một quyển từ điển tiếng Trung cho anh. Thứ hai, bên ngoài anh có phong lưu hay không thì cũng đừng cố chấp đổ tội lên đầu em.”

Vãn Hâm nhìn phía trước có đèn đỏ, vừa lúc dẫm phanh: “Hai ngày qua, tiểu Dục vẫn ổn chứ?”

“Có anh – soái ca vạn năng chăm sóc nó, em lo lắng cái gì? Nhanh chóng xử lý xong xuôi bên đó đi rồi trở về, con trai em nhớ em, anh cũng nhớ em đấy!”

Tần Phiền Cương này, gốc là người thành phố B, Tần gia ở thành phố B cũng có uy tín danh dự, có điểu anh là con riêng Tần gia, cho nên từ nhỏ theo mẹ anh ra nước ngoài sinh sống. Tính cách tương đối phóng khoáng, không kiềm chế được, hàng năm chịu sự giáo dục hun đúc của phương Tây, về việc yêu đương nam nữ, cũng trước nay đều không ngượng ngùng xoắn xít.

Lần này Vãn Hâm về nước ly hôn, là có nguyên nhân, Tần Phiền Cương rất rõ ràng. Ở bên kia anh thúc giục cô nhanh một chút, thật ra không phải vì tâm tư của anh, tuy rằng anh là thật sự rất thích Vãn Hâm. Sáu năm qua, chính là đi theo làm tùy tùng cho người con gái này này, chỉ là cô luôn không cho anh cơ hội, anh cũng chỉ có thể lấy thân phận bạn bè mà ở bên cô.

Nhưng lần này bởi vì liên quan đến tiểu Dục, anh cảm thấy mối quan hệ của mình với Vãn Hâm rất có khả năng sẽ “thăng cấp”, cho nên đương nhiên anh rất sốt ruột, ước gì cô lập tức ly hôn rồi trở về.

“Anh cho rằng em không muốn sao? Bây giờ việc này có chút khó giải quyết, nếu thật sự không được, em đoán còn phải kéo dài thêm mấy ngày.”

Nhớ đến Ôn Hàn Vũ kia tuấn tú, sắc mặt u ám,  chỉ cảm thấy đau đầu. Cô vốn dĩ nghĩ rằng sự việc rất đơn giản, hiện tại lại liên lụy đến lợi ích hai nhà, chưa nói đến Ôn Hàn Vũ, chỉ riêng Tưởng gia bên này cũng đủ phiền toái.

“Kéo thêm mấy ngày?”

Tần Phiền Cương lập tức khẩn trương: “Hơi khó khăn, Vãn Vãn, trường học bên kia thúc giục, chỉ cho thời gian một tuần, hiện tại chỉ còn lại có 5 ngày.”

“Em biết.”

Vãn Hâm lên tiếng, nhìn đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, cô dẫm chân ga, đúng lúc có cuộc gọi khác. Cô nhanh chóng chốt hạ một câu: “Buổi tối bảo tiểu Dục chờ điện thoại của em. Bây giờ nơi này em có chút việc, cúp máy trước.”

Ở đầu bên kia điện thoại Tần Phiền Cương vừa muốn oa oa nói thêm cái gì nữa đã bị Vãn Hâm không để ý mà trực tiếp liền cúp máy. Sau đó cô lại ấn vào nhận cuộc gọi khác.

Là luật sư gọi đến: “Đồng tiểu thư, tôi là luật sư phụ trách vụ ly hôn của cô, cô có thể dành chút thời gian để gặp mặt bàn bạc chi tiết không?”

Vãn Hâm dùng gần 20 phút để tới chỗ đã hẹn trước với luật sư.

Bởi vì cũng sắp đến giờ cơm trưa, nên hai người liền thuận tiện kêu cơm trưa, Vãn Hâm cũng không quen thuộc lắm với người đàn ông trước mặt này, kỳ thật là thông qua luật sư khác giới thiệu mới quen biết, hôm nay cũng là lần đầu tiên cô gặp anh.

Ôn gia ở thành phố B địa vị rất cao, vụ kiện khó như vậy, không phải luật sư nào cũng dám nhận.

“Đồng tiểu thư, tôi tự giới thiệu một chút, tôi họ Đàm, tên một chữ Tễ.”

Người đàn ông đối diện, áo quền bảnh bao, mặt mày anh tuấn, trên mặt Vãn Hâm treo vẻ lạnh nhạt lại không mất đi mùi vị khéo léo, nghe người đàn ông thản nhiên ung dung mà giới thiệu bản thân. Cô gật gật đầu, biết đối phương đã xem qua tư liệu của mình, tự nhiên cũng sẽ không làm điều thừa mà tự giới thiệu cái gì, chỉ lịch sự mà lên tiếng: “Luật sư Đàm, rất vui được gặp anh.”

Đàm Tễ nhướng mày, vốn dĩ một người đàn ông lớn lên xuất sắc như vậy, giơ tay nhấc chân luôn có một loại phong độ đặc biệt, anh cũng không nhiều lời với Vãn Hâm, trực tiếp nói vào chủ đề chính: “Đồng tiểu thư, tôi cũng là có người nhờ vả, vốn dĩ vụ kiện khó như này, tôi sẽ không nhận, có điều nếu Đồng tiểu thư cô là bạn của Tần Phiền Cương, cho nên tôi nhất định sẽ giúp cô đạt thành tâm nguyện.”

Vãn Hâm thật sự không ngờ, Đàm Tễ này thế nhưng lại quen biết với Tần Phiên Cương, bảo sao cô vừa xuống máy bay, liền có luật sư gửi tin nhắn cho mình.Lúc cô ở nước ngoài còn chưa có trở về, cũng đã liên hệ với một luật sư ở thành phố B, nhưng ngại thân phận đặc thù của Ôn gia cùng Tưởng gia, cô cũng đoán trước rồi, muốn tìm luật sư, khẳng định là có chút phiền toái.

Lúc này Đàm Tễ lại nói như vậy, cô liền rõ ràng, là Tần Phiền Cương ở trung gian giúp cô liên hệ.

“Vậy tôi liền cảm ơn luật sư Đàm trước.” Vãn Hâm cong cong môi, đề tài về Tần Phiền Cương cô trực tiếp bỏ qua đi, tranh thủ thời gian nói chuyện chính, mười ngón tay  mảnh khảnh của cô chậm rãi đan vào nhau: “Tôi muốn biết, luật sư Đàm có thể trong vòng vài ngày giúp tôi xử lý chuyện này được không?”

“Ta đã xem qua tư liệu của cô, tôi biết cô muốn ly hôn với Ôn Hàn Vũ, không có bất kỳ yêu cầu gì, hai người đã kết hôn 6 năm, nhưng cũng ở riêng 6 năm, tuy rằng cô xuất ngoại với lý do học tập, nhưng nếu tình cảm vợ chồng hai người thật sự đã sớm tan vỡ mà nói, 6 năm qua không sống cùng nhau, chính là lý do lớn nhất để hai người ly hôn.”

Vãn Hâm nói thẳng không cố kỵ: “Sáu năm trước tôi cùng Ôn Hàn Vũ là liên hôn thương mại.”

“Như vậy hiện tại hai người tranh cãi vì ích lợi sao?”

“Không có.”

Đàm Tễ gật đầu: “Vợ chồng hai người không có tài sản chung, không có con cái, sau ly hôn cũng không tồn tại vấn đề quyền nuôi dưỡng cùng phí nuôi dưỡng, như vậy ly hôn cũng không khó khăn, Ôn Hàn Vũ bên kia có vấn đề gì sao?”

Nhắc tới con cái, ánh mắt Vãn Hâm không dấu vết mà lóe sáng một chút. Cô theo bản năng mà siết chặt lòng bàn tay, lúc khẩn trương sẽ luôn có động tác nhỏ như vậy, ánh mắt thanh tú cũng hơi hơi nhíu, nhưng vẫn một mực chắc chắn: “Chúng tôi không có tài sản chung, cũng không có con cái, về phần bên kia vấn đề lớn nhất của anh ấy tôi nghĩ có thể là quan hệ hợp tác giữa hai nhà.”

“Đồng tiểu thư …”

Vãn Hâm vừa nói xong, Đàm Tễ phía đối diện bỗng nhiên khép lại tư liệu trong tay, khớp xương ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng mà gõ gõ mặt bàn: “Cô có để ý hiện tại tôi lấy thân phận bạn bè giúp cô nói chuyện với Ôn Hàn Vũ không?”

Vãn Hâm sửng sốt một chút, ánh mắt kinh ngạc nhìn Đàm Tễ phía đối diện, anh nhìn phía sau duỗi tay lướt qua vai cô, chỉ chỉ sau lưng cô, đó là lối vào nhà ăn khách sạn, theo bản năng Vãn Hâm xoay người lại, giây tiếp theo, liền nhìn thấy một thân hình cao ráo quen thuộc đứng trước cửa nhà ăn, bộ dáng vị giám đốc nhắm mắt theo đuôi đi sau anh ta, vẻ mặt nịnh nọt cười cười, mà bên cạnh anh ta, còn có một người phụ nữ đang đứng.

Vãn Hâm biết cô gái này, nửa giờ trước, cô còn gặp qua cô ta.

Cái thành phố B này cũng quá nhỏ bé đi? Người không muốn nhìn thấy nhất, như cố tình còn như hình với bóng, cô chỉ ăn một bữa cơm với luật sư thôi, thế nhưng còn có thể gặp phải.

Nhưng Đàm Tễ trước mặt vừa nói cái gì?

…dùng thân phận bạn bè, tự mình nói chuyện với Ôn Hàn Vũ?

Vãn Hâm bất giác nhíu mày, con ngươi trong suốt lần thứ hai nhìn về phía Đàm Tễ, thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu. Cô dừng một chút, cuối cùng hỏi một câu, “Luật sư Đàm, anh nói, anh quen biết Ôn Hàn Vũ?”

Đàm Tễ đã đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Vãn Hâm, nghe vậy, anh nhếch nhếch khóe miệng, luật sư áo quần bảo bao, bộ dáng cười rộ lên, tự nhiên cũng vô cùng đẹp mắt: “Đồng tiểu thư, chồng cô ở thành phố B, địa vị không thấp, tôi quen biết anh ta cũng không có gì lạ cả.”

Anh một bên vừa nói, vừa hướng về phía cửa nhà ăn phất phất tay.

Cách một đoạn Ôn Hàn Vũ liền thấy được Đàm Tễ, anh nhíu mày, tầm mắt dừng trên người Vãn Hâm đang ngồi phía đối diện anh ta. Tuy chỉ là nhìn sau lưng, nhưng nửa giờ trước vừa thấy qua người phụ nữ này, sao có thể không nhận ra?

Lê Nhược Anh cũng nhìn thấy Vãn Hâm, ánh mắt lóe lên một chút, theo bản năng duỗi tay kéo tay Ôn Hàn Vũ: “Hàn Vũ, hay là chúng ta đổi nhà ăn?”

“Không cần.”

Ôn Hàn Vũ vỗ vỗ tay cô, dường như là không hề đem Đồng Vãn Hâm – người vợ mà anh cưới hỏi đàng hoàng để vào mắt, lôi kéo Lê Nhược Anh đi về phía Đàm Tễ.

Tình huống giờ phút này ngược lại Vãn Hâm thật sự không cảm thấy có cái gì xấu hổ, nhưng cả người cô cũng không thoải mái.

Đề nghị ly hôn với “chồng” của mình, tìm luật sư cũng không ổn lắm, rồi lại đúng lúc đụng phải người “chồng” này, mà bên cạnh anh ta, còn dắt theo bóng dáng thướt tha đầy vẻ “tiểu ***”.       (mình nghĩ chỗ *** có thể là tiểu tam hoặc hồ ly tinh,…)

Đàm Tễ không cảm thấy có cái gì không ổn, đôi tay anh cắm trong túi quần tây, nghiêm trang mở miệng, lời nói nghe không ra cảm xúc, lại dường như mang theo vài phần trêu chọc: “Hàn Vũ, thật tốt, đúng lúc tôi đang giúp Đồng tiểu thư nhận một vụ ly hôn, không nghĩ tới lúc này còn có thể gặp được anh, có muốn cùng nhau ngồi xuống ăn một bữa cơm, lần nữa nói chuyện thật tốt không?”

Ôn Hàn Vũ cười như không cười nhìn Vãn Hâm, môi mỏng câu lên một độ cong lạnh lẽo: “Nói chuyện gì?”

Người đàn ông nhướn một bên lông mày, bộ dáng lẳng lơ, rồi lại cố tình làm người ta cảm thấy chán ghét: “…Nói ly hôn? Đề tài nhàm chán này chỉ lãng phí thời gian của tôi, tôi cảm thấy không có gì cần nói, nếu Đồng tiểu thư cô đã tìm luật sư, vậy trực tiếp giao cho luật sư phụ trách đi.”

Tiếng nói vừa dứt, lại nhìn về phía Đàm Tễ đứng một bên, chân mày nhíu chặt: “Đàm Tễ, tôi thật đúng là không ngờ cậu lại nhận vụ kiện này.”

Đàm Tễ duỗi tay sờ sờ mũi, ho nhẹ một tiếng, có ý gì đó: “…Có người nhờ giúp. Có điều Ôn thiếu, nếu anh có chút thông cảm, cũng đừng khiến công việc của tôi thêm phiền toái, được không? Nếu có thể hòa giải trong yên bình, thì không cần nháo đến cả thành phố đều biết.”

Đỉnh mày Ôn Hàn Vũ hơi nhếch, môi mỏng chậm rãi gợi lên độ cong lộ ra vài phần tà khí khó gặp, bỗng nhiên anh buông lỏng tay Lê Nhược Anh, chân dài bước về phía Vãn Hâm, không kiêng nể gì mà tới gần hai bước, con ngươi thâm thúy hơi hơi nhíu lại, hơi thở nam tính thành thục ập vào trước mặt: “Có phải hay không, hả?”

Theo bản năng Vãn Hâm ngửa người về sau, mỗi lần Ôn Hàn Vũ nhìn bộ dáng tránh còn không kịp của cô đối với anh, ánh mắt càng u ám trầm xuống vài phần.

Vô số phụ nữ, xua như xua vịt, đều chỉ vì tranh thủ muốn anh nhìn vào mắt?

Chỉ là cô trước mặt anh đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, hay là thật sự chán ghét mình?

Chán ghét mình, lại muốn đem bản thân anh trở thành “ván cầu”, gả cho mình, trở thành thiên kim tiểu thư của Tưởng gia, hiện tại muốn ly hôn liền ly hôn, còn tìm Đàm Tễ tới tiếp nhận vụ kiện tụng này.

A, cô thật đúng là muốn gió được gió.

Anh không thèm để ý hôn sự này, không để bụng người vợ này, nhưng anh cũng không phải sẽ phối hợp với người khác. Muốn ly hôn đúng không?

Ôn Hàn Vũ nheo lại mắt, đột nhiên duỗi tay, một phen ấn trên vai Vãn Hâm, theo bản năng động tác của cô chính là muốn đứng dậy, chỉ là thân mình mới vừa động, lực đạo trên tay Ôn Hàn Vũ liền gia tăng vài phần, mạnh mẽ đem cô ấn trở về.
Bình Luận (0)
Comment