Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 127

Là đang chúc mừng cô đã tham gia một cuộc thi thiết kế lớn phải không?

Thôi thì cứ chúc mừng cô ấy trước, trong cuộc thi thiết kế có khả năng cô ấy sẽ bộc lộ, trổ hết tài năng của mình?

Không tìm được lí do đến đây, Bạch Lộ cũng không đứng mãi ở cửa suy nghĩ lời Quan Triều, cô lắc lắc đầu, bước chân đi vào cửa chính...

Phòng ăn là ở tầng 35, nếu chỉ đi thang máy, cũng tốn gần 10 phút.

Lúc bước vào phòng ăn Bạch Lộ mới phát hiện, cả gian phòng chỉ có một mình Lương Phi Phàm.

Con người đó đang đứng bên cửa sổ, trên người mặc một bộ đồ vest được may tỉ mỉ, lịch sự màu xám đậm, bên trong là một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản, anh khoanh tay đứng đó, đứng thẳng người, đôi chân dài của anh được chiếc quần tây phẳng tấp làm nổi bật, tôn lên nét đẹp của nó, trông anh càng hoàn mỹ hơn.

Có một khoảng khắc như vậy, Bạch Lộ nhìn người đàn ông đứng cách cô không xa đó, đôi mắt của anh có những lúc hơi thất thần.

Có một số người, cho dù bạn có cố gần gũi với anh ta đến cỡ nào, nhìn anh ta bao nhiêu lần, nhưng anh ta vẫn chỉ đứng đó một chỗ, đối với bạn mà nói, thì đây vẫn là khung cảnh đẹp, mê hoặc lòng người nhất trên đời, vẫn sẽ "đánh cắp" trái tim và "chiếm lấy" tâm hồn của bạn.

"Anh đứng đó làm gì vậy?"

Có lẽ là anh đang ý thức được sau lưng đang có người đứng nhìn mình, Lương Phi Phàm từ từ xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Bạch Lộ, anh nhướng mày, cong đôi môi mỏng, đầy quyến rũ của mình lên nói với cô, "Qua đây."

Bạch Lộ đi qua đó, anh đưa tay ra, cô rất tự nhiên, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, "Chẳng phải chỉ là ăn bữa cơm thôi sao? Sao anh còn bao hết chỗ này?"

Lúc này, ở đây chẳng có ai khác, cho nên rõ ràng là Lương Phi Phàm đã bỏ tiền ra bao hết chỗ này

Mặc dù cô phải thừa nhận rằng, là phụ nữ thì ai cũng thích nơi lãng mạn như vậy. Nhưng...cô cứ cảm thấy nó quá long trọng, nó sẽ làm cô có cảm giác lâng lâng, làm mình như đang đi trên mây, không được thực tế cho lắm.

Ngón tay cái trông hơi thô của Lương Phi Phàm nhè nhẹ ấn lên mu bàn tay của cô, đôi mắt của anh chứa đầy tình cảm mà anh dành cho cô "Hôm nay là một ngày đặc biệt, nên anh mới không muốn có người đến làm phiền chúng ta."

"...Mặc dù em cảm thấy tác phẩm dự thi của mình rất tốt, nhưng những người tham gia cuộc thi hôm nay rất nhiều, em không chắc mình có thể đoạt giải." Bạch Lộ cứ tưởng anh là đang chúc mừng cô trước, không kìm được nên đã nói: "Thật ra anh không cần phải làm vậy đâu, anh cũng nói rồi, kết quả không quan trọng, quan trọng là mình tham gia cuộc thi một cách nghiêm túc và đã cố gắng hết mình..."

"Bạch Lộ à."

Lương Phi Phàm cười cười rồi ngắt lời cô, "Em có biết hôm nay là ngày gì không?"

"...Ngày gì?"

Là ngày đặc biệt gì sao? Nhất thời cô chưa phản ứng kịp, chưa biết làm sao, thì Lương Phi Phàm cười rồi bẹo má cô, cô dường như có hơi bất lực lắc lắc đầu, "Nhìn em có vẻ là một cô gái nhỏ lanh lợi, thông minh, nhưng thật ra lại lơ mơ như vậy? Hay là con gái các em đều thích những bất ngờ nho nhỏ như vậy?"

Bạch Lộ càng bối rối hơn, "...Rốt cuộc là ngày đặc biệt gì? Bất ngờ gì cơ? Em...chưa hiểu cho lắm."

Hôm nay là như thế nào vậy?

Lúc nãy Quan Triều nói với cô, "Chúc mừng", bây giờ Lương Phi Phàm dường như lại nói với cô những lời tương tự, "Bất ngờ", có phải là có chuyện gì mà mình chưa biết không? Hay là cô đã quên thứ gì đó?

"Anh...Tóm lại là chuyện gì? Anh mau nói đi, đừng có úp úp mở mở nữa." Cô hơi sốt ruột hỏi anh, "Có chuyện gì đáng để chúc mừng em chứ?"

"Hôm nay chẳng phải ngày 15 sao? Bạch Lộ, hôm nay là sinh nhật em đó." Trước đó anh có xem qua thẻ căn cước công dân của cô, cho nên sớm đã ghi nhớ ngày sinh nhật cô, không ngờ cô gái nhỏ này lại có thể quên mất một ngày quan trọng như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, Lương Tịnh Tiêu chưa bao giờ quên mất ngày sinh nhật của mình, mỗi năm chưa tới ngày sinh nhật của mình, thì cô đã đi khắp nhà báo cho mọi người biết, rồi còn nói với mọi người rằng mình muốn quà gì, anh là anh hai của Lương Tịnh Tiêu, mỗi năm anh đều chuẩn bị cho em gái mình một món quà có gái trị không nhỏ.

Dĩ nhiên, cho dù là Lương Tịnh Tiêu, hay là những cô gái mà anh từng tiếp xúc trước đây, đối với "Ngày sinh nhật" của họ, anh đều xem đó là ngày đặc biệt, mỗi năm đều có một ngày như vậy, nên ngày hôm đó ai cũng mong muốn có thể kiếm chác từ anh.

Còn cô, cô là người đầu tiên.

Sinh nhật của mình, lại phải để người khác nhắc nhở.

Lúc này Bạch Lộ mới có phản ứng, hôm nay là ngày 15 tháng 10.

Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật cô, nhưng trước giờ cô chưa từng ăn mừng sinh nhật của mình.

Ánh mắt vốn đang bối rối của cô bỗng trở nên cứng nhắc, cô chớp chớp mắt, nhẹ nhàng hỏi: "…Sao anh biết được hôm nay là sinh nhật em?"

"Nếu anh muốn biết những thông tin này thì đó không phải là chuyện khó khăn gì." Lương Phi Phàm nhìn thấy thần sắc có hơi kì lạ, đôi lông mày rậm của anh chau lại, "Hử, sao sắc mặt của em ngược lại trở nên khó coi vậy? Ngày sinh nhật mình chẳng phải em nên vui vẻ sao?"

Bạch Lộ ngước đầu lên, nhìn anh một cái, thật ra cô cũng không cần giấu anh, giữa anh và cô, không cần có bí mật này.

Cô cắn môi, suy khi đắn đo suy nghĩ một hồi, mới mở miệng nói chuyện: "...Phi Phàm, em không ngờ, anh lại nhớ ngày sinh nhật của em, việc em không nhớ ngày sinh nhật của mình, không phải là vì một lí do nào khác, chỉ là bởi vì…em chưa từng ăn mừng sinh nhật của mình, cho nền dần dần, em cũng quên mất ngày sinh nhật của mình."

Chân mày của Lương Phi Phàm càng chau lại hơn, ánh mắt ánh có hơi ngạc nhiên, cảm thấy khó hiểu, "Tại sao lại không ăn mừng sinh nhật?"

Con gái…chẳng phải ai cũng rất thích ngày này sao?

"…Bởi vì, bố của em, đã mất từ lúc em còn rất nhỏ, hôm đó…chính là ngày sinh nhật của em." Bạch Lộ có hơi nghẹn ngào, giọng cô ngày càng trầm xuống: "…Cho nên những năm nay, lúc em ở cùng với mẹ, em chưa bao giờ dám nhắc đến ngày sinh nhật của mình. Vì ngày sinh nhật của em cũng là ngày giỗ của bố em."

Lòng Lương Phi Phàm hơi thắt lại, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, quả nhiên đôi mắt của cô đang đỏ lên giống hệt đôi mắt của một chú thỏ, nhưng lại cố gắng kìm nén, không để cho nước mắt rơi xuống, anh không chịu được thở dài một tiếng, giọng nói ngày càng nhẹ nhàng, dịu dàng, "Thật xin lỗi em, trước đây anh vốn không hề biết chuyện này...nhưng mà tất cả những chuyện này chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi, không có liên quan gì đến em cả. Nói vậy những năm này, em chưa từng ăn mừng sinh nhật sao?"

Bạch Lộ lắc đầu.

Ngón trỏ của Lương Phi Phàm hơi nhúc nhích, suy nghĩ của anh cũng theo đó mà thay đổi, ánh mắt anh lặng lẽ hướng về phía cô, nhìn đôi mắt đang đỏ hoe của cô, cuối cùng cũng hỏi: "Chuyện liên quan đến bố em, trước giờ em chưa từng nói với anh, anh cũng chưa từng hỏi em, nếu bây giờ anh hỏi, thì em có kể cho anh nghe không?"

Tay của Bạch Lộ từ từ đặt lên mu bàn tay của anh, cô hít một hơi thật sâu, rồi mới gật đầu, "Không có chuyện gì là em không muốn kể cho anh nghe."

Lương Phi Phàm để cô ngồi xuống, giám đốc và người phục vụ đứng ngay cửa đã chuẩn bị hết mọi thứ, vừa nhìn thấy họ ngồi vào bàn tiệc, đang chuẩn bị tiến về phía trước, thì tay của Lương Phi Phàm để sau lưng của Bạch Lộ hơi lắc lắc, giám đốc và người phục vụ thấy anh ra hiệu, lập tức lùi về phía sau.

Ý của Lương Phi Phàm rất rõ ràng, bây giờ anh không muốn bị bất kì ai làm phiền.

Còn Bạch Lộ thì cô không hề hay biết chuyện gì, tối hôm nay Lương Phi Phàm chuẩn bị tất cả những thứ này, còn có những chuyện sau đó, mãi cho đến bây giờ, cô chỉ có suy nghĩ đơn giản là, anh vốn không hề biết chuyện này, nên đã chuẩn bị cho cô một buổi tiệc sinh nhật mà thôi.

"…Bố của em, có lẽ là mất vào năm em được 5 tuổi, thật ra lúc đó em vẫn còn đang ở độ tuổi rất nhỏ, cái gì cũng không biết, em vốn chẳng biết "chết" nghĩa là như thế nào, chỉ nhớ ngày hôm đó, sau khi trường mẫu giáo tan học, là do giáo viên chủ nhiệm đích thân đưa em về nhà. Mọi hôm đều là bố hoặc mẹ đến đón em, nhưng ngày hôm đó cả hai không ai tới, sau khi về nhà em cũng không gặp được họ, hôm đó lại là ngày sinh nhật của em, nên em cứ tưởng là họ đã đi mua quà cho em."

Nói đến đây, Bạch Lộ có hơi ngập ngừng, những chuyện này, cô chừa từng nói với ai, cho dù là đã quen biết Hướng Cẩm Long chùng ấy năm, nhưng cô cũng chưa từng kể cho anh ta nghe những chuyện như vậy.

Bởi vì đây là nỗi đau trong lòng cô, trước đây cô vẫn còn nhỏ nên không biết gì cả, sau khi trưởng thành thì cô mới biết năm đó thứ mà cô bỗng nhiên mất đi là gì, cho nên sẽ càng đau lòng hơn.

Giọng cô càng trầm hơn, trong câu văn hơi tối nghĩa của cô, có một nỗi đau không hề nhỏ, "…Nhưng em không biết được, thật ra lúc đó bố em đang được cấp cứu trong bệnh viện, một mình em ở nhà đợi bọn họ đến 10 giờ tối, em thật sự không thức đợi bọn họ nổi nữa, rất bùn ngủ, rất muốn ngủ, nhưng bố mẹ vẫn chưa về, em không dám ngủ, thế là em đã gọi điện cho bố, số điện thoại của bố từ lâu được mẹ em ghi lại rồi dán kế bên chiếc điện thoại bàn, lúc em nhìn theo những con số đó gọi cho bố, em vẫn còn đang suy nghĩ, lát nữa khi bố nghe máy, em sẽ khóc rồi làm vờ giận dỗi, làm nũng với bố. Hôm nay rõ ràng là sinh nhật em, nhưng bố và mẹ cả hai người bọn họ đều không ở nhà, bỏ em ở nhà một mình...lúc đó em thật sự cảm thấy rất tủi thân.

"…Cho nên khi vửa có người nghe máy, em đã lớn tiếng khóc lóc, không để người ở đầu dây bên kia nói chuyện, em đã khóc om sòm đòi ăn bánh kem, đòi quà…"

Lúc này cô nghẹn lời, những chuyện đó, cũng đã gần 20 năm rồi, cô không hề nhắc hay suy nghĩ tới, bây giờ suy nghĩ lại, trẻ con thật ngây thơ, nhưng có những lúc đó cũng sẽ là những vết thương chí mạng.

"…Lúc đó em rất kì quặc, cứ khóc mãi, còn người ở đầu dây bên kia thì không nói một lời nào, một đứa con nít khi không có được câu trả lời, thì sẽ từ từ nín khóc, sau đó thì em nghe thấy tiếng của mẹ, mẹ kêu em đến bệnh viện, bố em đang ở bệnh viện."

Sau này cô mới biết, thì ra bố cô đã mất vào ngày hôm đó.

Còn lúc cô ở nhà một mình đợi bánh và quà sinh nhật, thì bố cô đang chiến đấu với tử thần, nhưng cuối cùng cũng không vượt qua, không tránh khỏi cái chết.

Lương Phi Phàm đưa ngón tay cái ra, nhẹ nhàng để ngay khoé mắt cô, đúng lúc có giọt lệ rơi xuống, ngón tay anh đưa ngón tay qua, lau đi giọt nước mắt đó, rồi dang tay ôm cô vào lòng, "Đừng khóc, những chuyện đó đã là quá khứ rồi. Bố em mất thế nào vậy?"

"…Em không biết."

Lúc đó em chỉ mới 5 tuồi, còn quá nhỏ, Tần Trân Hy đã dịu dàng nói với cô, Bạch Lộ à, bố con đã đi đến một thế giới khác rồi, ông ấy rất bình thản, ông ấy sẽ ở một thế giới khác nhìn con trưởng thành, khôn lớn từng ngày. Cho nên cô cứ ôm lấy suy nghĩ đó, cứ nghĩ là bố cô chỉ đi đến một thế giới khác mà thôi. Đợi đến lúc cô biết được bố cô đã thật sự rời khỏi thế gian này, thì lúc đó cô đã được 10 tuổi, sau đó, cô cũng có hỏi mẹ mình năm đó tại sao bố lại đột ngột ra đi như vậy, thì Tần Trân Hy dường như không muốn nhắc lại chuyện của năm đó, sau mấy lần gặng hỏi mà không có được đáp án, Bạch Lộ cũng không hỏi tới nữa.

Đôi tay Lương Phi Phàm nâng lấy hai má cô, nhìn thấy trên đôi mắt cô nước mắt cứ tuôn ra, anh quả thật có hơi đau lòng, anh cúi người xuống, dịu dàng và nhẹ nhàng hôn lên trán cô, ngập ngừng một lúc, mới nói: "Hôm nay là sinh nhật em, tuy anh không biết đã rất nhiều năm em không ăn mừng sinh nhật của mình, nhưng bây giờ, em có thể vì anh mà quên đi những chuyện không vui kia, xem hôm nay là một ngày đặc biệt, từ nay về sau, em có thể ghi nhớ, là vào ngày sinh nhật của em, cũng đã xảy ra một sự việc đặc biệt như vậy, nhưng đó không phải là việc khiến con tim em phải đau nhói mỗi khi nhắc về nó. Xem thêm...
Bình Luận (0)
Comment