Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 142

Bạch Lộ cắn môi, giọng nói hơi chua chát: "...Anh muốn em ra nước ngoài đào tạo sao?". Lương Phi Phàm đã đoán trước cô sẽ có vẻ mặt như thế, nhẹ nhàng hôn vào trán cô nói: "Anh biết bây giờ em không muốn đi, nhưng Bạch Lộ, đây là một cơ hội tốt, em không nên bỏ qua cơ hội này vì anh, biết không? Thực ra cũng chỉ là xuất ngoại mà thôi, nếu em nhớ anh, anh có thể bay sang thăm em, một năm rưỡi sẽ qua nhanh thôi. Ở bên kia anh đã giúp em chuẩn bị hết rồi, em không phải bận tâm gì cả".

"Nhưng mà, em đang mang thai".

Một năm rưỡi, đến lúc đó con cô cũng đã chào đời, cô không phải lo lắng gì cả, nhưng cô thì ở nước ngoài, con thì ở trong nước, hai người xa nhau cho dù có phương tiện giao thông hai mẹ con cũng không thể gặp nhau mỗi ngày.

Từ trước tới nay cô chưa từng có cảm giác như vậy, chỉ nghe đến việc mình phải ra nước ngoài một năm rưỡi đã khiến cô đau lòng. Mà nỗi bất an cố kìm nén dưới đáy lòng, giống như bị tiêm thuốc kích thích, điên cuồng giằng xé trong cơ thể.

Cô sợ phải xa anh.

"...Em không muốn đi, Phi Phàm, em không muốn ra nước ngoài đâu". Cô lắc đầu, tay ôm chặt cổ anh, khuôn mặt dựa vào ngực anh, khẽ nói: "Em biết mình tùy hứng, nhưng em không muốn, em muốn ở bên cạnh anh, một bước không rời".

Xung quanh họ có rất nhiều nhân tố đáng lo ngại, cô sợ chỉ một chút lơ là sẽ để mất anh.

"Bạch Lộ...".

Cô ấy đang ở trong lòng mình, cô ấy ôm mình, dịu dàng nói -- Em không muốn rời xa anh.

Bất kỳ người đàn ông nào cũng không chịu đựng được.

Lương Phi Phàm yêu cô rất nhiều, anh không nỡ nhìn cô rơi niowcs mắt, nhưng bây giờ anh không thể không giục cô rời xa anh. Anh không hề muốn cô rời đi, kỳ thực ra nước ngoài đào tạo hay không với anh mà nói cũng không phải để cho cô có cơ hội gì. Chỉ cần anh muốn, tất nhiên cũng có thể để cô ở lại thành phố A. Cô là người có tài, nhất định có thể phát triển được.

Nhưng bây giờ...bên cạnh anh có quá nhiều việc khó khăn, anh sợ không có thời gian quan tâm đến cô.

"Em không muốn đi".

Bạch Lộ nghẹn ngào ôm chặt Lương Phi Phàm, nức nở nói: "Em không muốn xa anh. Thì ra anh vội vàng đưa em đến Cục dân chính đăng ký là để đưa em ra nước ngoài sao? Anh đừng nghĩ em là vợ anh rồi, đưa em xuất ngoại là yên tâm. Đợi lúc em ra nươc ngoài rồi không trở lại nữa, còn tìm một anh tây nào đó...".

"Em dám!".

Lương Phi Phàm trầm giọng ngắt lời cô, vươn tay kéo cô lại, nâng mông cô lên, nhíu mày, bá đạo tuyên bố chủ quyền: "Em là người phụ nữ của Lương Phi Phàm, để anh xem ai dám ra tay!".

Bạch Lộ nhìn dáng vẻ anh nôn nóng lên cơn ghen mà thỏa mãn, nín khóc mỉm cười.

Cô đưa bàn tay trắng nõn mềm mại của mình xoa trán anh, ngón cái chậm rãi vuốt ve mặt anh, cảm nhận hơi ấm chân thật trên đầu ngón tay mình, giống như anh ở trước mặt cô, ở trong thế giới của cô, như vậy anh sẽ không biến mất.

Cô khẽ nói: "Trên thế giới này có quá nhiều chuyện không chắc chắn, cũng có quá nhiều điều xấu xa. Phi Phàm, em không muốn lừa dối anh, em rất sợ, rất sợ lại đột nhiên không có anh, rất sợ giữa chúng ta đột nhiên lại có điều gì đó xảy đến, khiến chúng ta không thể ở bên nhau. Cho nên lúc này em không muốn xa anh một chút nào, em biết anh đang nghĩ gì, bây giờ anh có rất nhiều việc phải giải quyết nên sợ sẽ không chăm sóc tốt được cho em đúng không?".

"...?". Lương Phi Phàm cố nhịn một tiếng thở dài.

"Nhưng anh đưa em đi như vậy còn coi ra gì chứ? Anh cho rằng như vậy là bảo vệ em sao? Với em thì không, em hy vọng được cùng anh vợ chồng hoạn nạn có nhau chứ không phải mỗi người một nơi. Người khác e rằng có thể như vậy nhưng em thì không. Dù có hai bàn tay trắng, em cũng muốn ở cùng anh. Khoảnh khắc viết hai chữ "Bạch Lộ" trên giấy đăng ký kết hôn, đồng nghĩa với việc em đã giao cả cuộc đời này cho anh, và phải nắm giữ mọi phút giây bên anh. Nếu làm bà Lương của anh mà chỉ hưởng thụ khi anh giàu có, lúc khó khăn lại xoay người rời đi, vậy em có xứng làm bà Lương của anh hay không".

Cô dùng chất giọng cực kì nhẹ nhàng để nói ra những lời này, chỉ là câu chữ đơn giản nhưng khi hợp lại, Lương Phi Phàm lại lần đầu tiên phát hiện, thì ra văn học Trung Quốc bao la mà tinh túy sâu sắc như vậy, những từ ngữ bình thường khi hợp lại lại có thể khiến người ta xúc động đến thế.

Anh không nói gì, đưa tay nâng cằm cô, sau đó cúi người hôn lên môi cô.

Môi lưỡi dây dưa, hơi thở của hai người hoàn toàn hòa quyện vào nhau, cô chủ động vòng tay ôm quanh cổ anh, toàn thân dựa vào anh, tay Lương Phi Phàm ôm chặt eo cô, dùng sức hôn cô, đến tận khi hai người hít thở bắt đầu gấp gáp, anh mới hơi buông lỏng, trán kề trán, trầm ấm gọi: "Bà xã...".

"Vâng".

"Không đi". Anh nói. "Em không muốn đi, chúng ta sẽ không đi".

"Vâng".

Cô gật mạnh đầu, ôm anh càng chặt thêm, nước mắt lã chã rơi.

....

"Bà xã, cảm ơn em".

Và còn, anh yêu em.

Bóng đêm trùm lên thành phố, sau khi sự nhộn nhịp ban ngày rút đi, thành phố A vào đêm tựa như khoác thêm lớp áo sặc sỡ.

Trong phòng riêng của một quán rượu hoa lệ nào đó.

Người đàn ông ngồi trên ghế sopha chậm rãi đi đến cửa sổ sát đất. Thủy tinh trong suốt phản chiếu đường nét rắn rỏi của hắn, hắn đang nâng một chiếc ly đế cao, chất lỏng màu đỏ theo động tác của hắn cũng lắc lư trong ly thủy tinh.

Cửa phòng bị gõ, Sở Úy Dạ thong thả nâng tay, uống một hơi cạn sạch chất lỏng trong ly, sau đó mới quay lại: "Vào đi".

"Sở tổng". Là trợ thủ của hắn, nhẹ tay đóng cửa lại, đi tới: "Chuyện anh bảo tôi đi điều tra, tôi đã điều tra được rồi".

"Nói".

Sở Úy Dạ đi tới ghế sopha, ngồi xuống.

Trợ thủ gật đầu, đưa tài liệu cho Sở Úy Dạ, giải thích: "Tình hình trước mắt của Lương thị tương đối bất ổn, hình như Diệp thị âm mưu chèn ép bọn họ, hiện nay tất cả những doanh nghiệp có ý định hợp tác với Lương thị đều bị Diệp Tử Kiệt thu mua, hôm qua ông ta còn đứng ra mời mấy người ăn cơm, chắc hẳn cũng để đối phó với Lương thị. Với tình hình này, nếu Lương thị muốn tìm cứu tinh, chỉ có Viễn Đông chúng ta là phù hợp với yêu cầu của anh ta nhất. Nội bộ Lương thị cũng mâu thuẫn gay gắt, những cổ đông này đang muôn nhân dịp loạn lạc gây áp lực, Lương Phi Phàm đã hứa, nội trong 5 ngày sẽ đưa ra đáp án thỏa đáng, nếu không sẽ nhận trách nhiệm từ chức".

"Nhưng có một việc...rất kì lạ".

Sở Úy Dạ gảy tập tài liệu trong tay, nhếch môi: "Việc gì, nói thẳng ra".

"Vâng". Trợ thủ gật đầu, kính cẩn nói: "Trước đây lúc điều tra tôi phát hiện ra, Lương Kiếm Nam của Lương thị, vẫn lén lút qua lại với Diệp Tử Kiệt của Diệp thị, hơn nữa người của ta từng thấy bọn họ gặp nhau nhiều lần, đáng lẽ bọn họ không nên gặp nhau mới phải...".

"Ồ?". Sở Úy Dạ nhướng mày, ánh mắt lóe sáng, trông có vẻ khá hứng thú: "Vậy ư? Lương Kiếm Nam...Diệp Tử Kiệt...".

Hắn cười khẽ, giọng nói đầy thờ ờ: "Hai con hồ ly già này, nửa đời trước vẫn hợp tác cùng có lợi, giờ đột nhiên lại quay sang cắn nhau, vậy mà vẫn còn liên hệ?".

"...?".

"Cậu đi điều tra thêm đi". Sở Úy Dạ ném tài liệu xuống mặt bàn, hai chân đan chéo, ngả người ra ghế sopha, ung dung giao phó: "Làm rõ quan hệ giữa Lương Kiếm Nam và Diệp Tử Kiệt cho tôi, còn nữa...Chuẩn bị thả chút tin tức, nói Tập đoàn Viễn Đông chúng ta, có hứng thú hợp tác với Lương thị".

Trợ thủ sửng sốt, có lẽ vì không hiểu sao ông chủ của mình lại đưa ra yêu cầu như vậy. Lẽ nào, không phải Sở tổng đang trông mong Lương thị nhanh chóng sụp đổ sao? Một cơ hội tuyệt hảo như thế, Viễn Đông bọn họ chỉ cần ngồi xem hưởng lợi là được, chẳng cần bỏ ra một chút sức lực gì, giờ vì sao lại...

Thời điểm mấu chốt này, đừng nói là thả tin tức này ra, chỉ cần có một chút biến động tí ti, cũng có thể thay đổi toàn cục.

"Sở tổng, tôi có phần...không hiểu".

"Cậu không cần hiểu, cứ làm theo là được".

Sở Úy Dạ búng ngón tay, lại rót rượu vang vào ly của mình, hắn nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt lúc sáng lúc tối, giọng nói oai nghiêm trở nên ngà say vì có men rượu.

"Như vậy, cô ấy mới chủ động đến tìm tôi".

Lúc Lương Phi Phàm mở cửa đi vào, đúng lúc Buck ném chiếc phi tiêu găm chuẩn vào hồng tâm.

"Muộn thế này rồi, không ở nhà với vợ yêu mà lại đến đây tìm tôi làm gì?".

Buck lấy một chiếc phi tiêu ở bên cạnh, giơ cao lên trước mặt, ngắm ném.

Lương Phi Phàm đi tới, giành lấy chiếc phi tiêu anh ta đang chuẩn bị ném, nghiêm túc nói: "Tôi đến tìm anh vì chuyện công bố kết quả cuộc thi thiết kế ngày mai".

Buck lười biếng liếc mắt nhìn anh, hừ một tiếng: "Làm sao? Cô gái của anh không muốn đi phải không?". Xem thêm...
Bình Luận (0)
Comment