Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 150

Anh là một người kiêu ngạo cỡ nào chứ? Đánh đâu thắng đó, mọi việc đều thuận lợi, nhưng… Giờ đây, anh lại phát hiện sự tồn tại của mình chính là một trò cười, mỗi ngày phải anh đối mặt với người phụ nữ mình yêu sâu đậm, là con gái của người đàn ông kia…

Cho tới nay, Lương Phi Phàm chưa bao giờ có cảm giác như thế này, nước sâu lửa bỏng, dày vò, thật sự là dày vò.

Anh không muốn tổn thương cô, nhưng lại không thể lập tức đối mặt với cô.

Nên, con đường duy nhất còn lại chính là đưa cô đi.

Anh cần chút thời gian… Thời gian để anh có thể tiếp thu tất cả, tiêu hóa tất cả.

Thuốc đã cháy đến cuối rồi, ánh mắt Lương Phi Phàm cô đơn rơi trên cái đốm màu đỏ tươi, nhẹ nhàng gảy tro, cuối cùng mới vứt nó vào trong một thùng rác bên ngoài xe không xa một cách chuẩn xác, sau đó lại rút một điếu, châm lửa…

Động tác lặp đi lặp lại đó của anh làm trong suốt 2 tiếng trong xe, anh cảm thấy lưỡi của mình cũng tê dại hết cả rồi, khi sờ vào hộp thuốc trên đồng hồ xe thì mới phát hiện hộp thuốc đầy đã bị anh hút hết rồi.

Anh giơ tay ấn huyệt thái dương đau nhức, vo hộp thuốc thành hình tròn rồi cũng vứt vào trong thùng rác. Sau đó khởi động xe…

...

“Sở tổng, đây là tin tức mới nhất.”

Trợ lý để một xấp ảnh lên trên bàn làm việc của Sở Uý Dạ, hắn rút một tấm trong đó, là ảnh Lương Phi Phàm ôm Bạch Lộ vào bệnh viện, ánh mắt Sở Úy Dạ trở nên nghiêm trọng hơn: “Cô ấy vào viện rồi?”

“Từ hội trường đi ra liền vào viện ngay.” Trợ lý giải thích: “Nhưng tôi đã cho người đi điều tra rồi, cô Bạch không có chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là do cảm xúc kích động, có thể là mệt quá nên mới ngất đi.” Sở Úy Dạ vứt tấm ảnh đó sang một bên, cau mày: “Cô ấy giờ ở đâu?”

“Vẫn đang ở bệnh viện.”

“Phải nhập viện ư?”

“Lương Phi Phàm giúp cô ấy sắp xếp, nhập viện ba ngày, bác sĩ nói đã không còn gì đáng ngại cả.”

“Sai người đi xem.”

Trợ lý gật đầu, ngừng lại một lát mới nói: “Sở tổng, còn một chuyện nữa… Trưa nay, tôi nhận cuộc gọi từ Diệp thị, là thư ký của Diệp Tử Kiệt gọi đến, anh ta nói Diệp Tử Kiệt muốn gặp anh, anh thấy…”

Sở Úy Dạ nhướn mày, đột nhiên cười: “Diệp Tử Kiệt, con cáo già này thế mà muốn gặp tôi, ha ha…”

Trợ lý không biết hắn nghĩ gì, thực ra Viễn Đông vẫn luôn độc lập, không hợp tác với Lương thị, cũng không có quan hệ gì với Diệp thị cả, nhưng bây giờ lại gây với Lương thị và Diệp thị thành ra thế này. Sở tổng đã phân phó rồi, truyền tin tức ra nói muốn hợp tác với Lương thị, ý này rõ ràng là muốn đối phó với Diệp thị. Giờ đây Diệp Tử Kiệt đã tìm đến cửa, chắc chắn là vì chuyện này.

“Hôm nay không phải là ngày thứ ba sao?” Ngón tay thon dài của Sở Úy Dạ đùa nghịch bút máy, bút máy quý giá chuyển động tự nhiên trên ngón tay của hắn, giọng của hắn rất lạnh nhạt: “Bên của Lương Phi Phàm thì sao? Có động tĩnh gì không?”

“Không ạ.”

Trợ lý lắc đầu: “Bên phía Lương thị gần đây rất bình tĩnh, bởi vì trước đó Lương Phi Phàm đã hứa là cho 5 ngày, tôi nghĩ những người đó chắc đang đợi thời gian 5 ngày này. Có điều, vì trước đó Viễn Đông chúng ta đã tuyền tin tức nói là muốn hợp tác với Lương thị cho nên người bên đó đều đang đợi mấy ngày cuối cùng này.”

Bút máy trong tay bộp một tiếng, ngón trỏ của Sở Úy Dạ nhẹ nhàng ép bên trên, cong môi: “Vậy thì, cũng không ngại gặp con cáo già Diệp Tử Kiệt một lần.”

Thực ra trợ lý không biết rốt cuộc ông chủ có chủ ý gì, nhưng anh ta có thể chắc chắn chuyện về Bạch Lộ.

Tình cảm của Sở Úy Dạ đối với Bạch Lộ là sự hứng thú của một người đàn ông với một người phụ nữ, anh ta ở bên hắn nhiều năm như vậy rồi, mà đây là lần đầu tiên thấy dáng vẻ ông chủ để ý một người con gái như thế.

“Vâng, tôi lập tức đi sắp xếp.”

Vẫn luôn nằm trên giường của bệnh viện, đầu cứ mơ mơ màng màng, luôn muốn ngủ.

Bạch Lộ không nhớ rõ đây là lần thứ mấy mà mình trằn trọc khi ngủ rồi. Sau khi Lương Phi Phàm đi thì không thấy quay lại nữa, cô lật người xuống giường đi đến cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, trời đã tối rồi.

Từ lúc hai người quen biết đến khi cùng nhau trả qua rất nhiều chuyện cho tới bây giờ thì anh cũng chưa bao giờ tránh không gặp mình như hôm nay.

Đúng, chính là tránh không gặp.

Trong lòng Bạch Lộ biết rõ là Lương Phi Phàm đang tránh né bản thân. Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà anh lại muốn đưa mình rời đi, dù nói có dễ nghe như thế nào thì cũng đã sao? Thái độ anh với cô, cô là một đương sự chẳng lẽ lại không cảm giác ra được chắc?



Cửa phòng bệnh sau lưng đột nhiên bị đẩy ra, có tiếng bước chân truyền tới, trong lòng Bạch Lộ thấy vui vẻ, còn tưởng là Lương Phi Phàm, nhưng khi quay người lại nhìn thấy một người khác, cô kinh ngạc: “Mẹ, sao… mẹ lại đến đây?”

Bạch Lộ đi lên lấy đồng hồ đeo tay nhìn giờ, đã hơn 9 giờ tối rồi.

Tần Trân Hy vào phòng bệnh viền đặt túi xách trong tay xuống sô pha, xem xét Bạch Lộ cẩn thận mới thở phào: “Mẹ mà không đến thì con liền không nói với mẹ đúng không?”

“Mẹ, con không sao, nhưng sao mẹ biết con ở đây?”

“Xem tin tức.” Tần Trân Hy nói: “Mẹ biết trước đó con tham gia cuộc thi thiết kế, nên hôm nay cố ý xem tin tức, ai ngờ sau đó xảy ra chuyện này, phóng viên nói là Lương Phi Phàm đưa con vào viện, cậu ta đâu?”

Nhìn khắp một vòng cũng không thấy bóng dáng Lương Phi Phàm, Bạch Lộ vội nói: “… Anh ấy vừa đi, vì công ty có chuyện. Con cũng đã không sao rồi, lúc nào cũng có thể xuất viện.”

“Có phải cãi nhau không?”

Tần Trân Hy vừa nhìn liền biết suy nghĩ của con gái, bảo cô ngồi xuống giường, bà cũng ngồi xuống: “Đừng giấu mẹ, tin trước đó mẹ đã xem rồi, cậu ta có phải muốn đưa con ra nước ngoài, đến Sga bồi dưỡng không?”

Nếu mẹ đã biết thì Bạch Lộ cũng không định giấu nữa, cô gật đầu, nhẹ giọng nói: “Mẹ, thực ra con không muốn đi chút nào. Hơn nữa trước đó bọn con cũng đã nói rồi, con nói không muốn đi, anh ấy cũng đã đồng ý với con. Nhưng giờ lại đột nhiên thế này, hỏi anh ấy vì sao thì lại không chịu nói, cứ nói chỉ muốn tốt cho con.”

Tần Trân Hy cứ tưởng chuyện gì lớn, lúc này nghe con gái nói thế, liền nhịn không được mà bật cười: “Thế thì cậu ta đúng là chỉ muốn tốt cho con thôi. Tuy mẹ không hiểu gì về thiết kế, nhưng cũng biết Sga là trường học mà bao nhiêu nhà thiết kế đều ước mơ muốn đến, sao lại không đi?”

… Thực ra bà chưa nói với con gái, năm đó cha của cô là Bạch Vân từng rất muốn đi Sga học. Nhưng ông không có cơ hội, giờ con gái có thể đi thì cũng coi như bù đắp cho tiếc nuối của ông.

“Bạch Lộ, đừng nghĩ nhiều, một người đàn ông có thể toàn tâm toàn ý vì con thì chứng tỏ người đó thực sự yêu thương con. Mẹ nhìn ra được, Phi Phàm thực sự để con trong trái tim đấy.”

Bạch Lộ cắn môi, mười ngón tay giao nhau, không phải cô không hiểu ý của mẹ, cô không phủ nhận rằng nếu nhận sự sắp xếp này thì cô nhất định sẽ đạt được những gì mình mong ước, nhưng… chuyện quan trọng bây giờ căn bản không phải chuyện này.

Tất cả mọi chuyện đều đè nén trong lòng, không thể nào tìm được con đường thông suốt. Bạch Lộ cảm thấy khó chịu, bức bối. Bây giờ Tần Trân Hy đứng trước mặt mình, mẹ con hai người trước nay đều có gì nói nấy, cô không nhịn được, liền oán giận nói một câu: “… Con không biết anh ấy có bao nhiêu phần trăm là vì con. Nhưng… con cứ cảm thấy anh ấy hơi kỳ lạ, chỉ sợ anh ấy đang giấu con chuyện gì đó.”

“Ừm?” Tần Trân Hy bảo con tiếp tục nói.

Bạch Lộ thở dài, cuối cùng nói: “Thực ra trước đó đều tốt cả, nhưng tối hôm qua, anh ấy lại đột nhiên nói đi khách sạn Vạn Thịnh tìm Buck nói chuyện. Kết quả đi cả đêm không về. Con tìm anh ấy một ngày một đêm cũng không thấy tin tức gì. Trước giờ anh ấy không hề như vậy, ai biết khi vừa xuất hiện thì lại là tình huống như thế, lúc đó con rất khó để không kích động.”

Vốn Tần Trân Hy còn đang nắm tay Bạch Lộ, lúc này liền nắm chặt hơn, bà vốn là một người bình đạm, nhưng lúc này trẻn mặt lại lướt qua một tia hoảng loạn rõ ràng: “Con… con nói là cậu ta đi đâu?”

“Đi tìm Buck ạ.”

Bạch Lộ cau mày, tay bị nắm có hơi đau, cô rút tay ra: “Mẹ, mẹ sao vậy? Sao sắc mặt đột nhiên khó coi như thế, có phải khó chịu ở đâu không?”

“Bạch Lộ, con vừa nói tối qua Lương Phi Phàm đi… đi khách sạn nào?” Tần Trân Hy không đáp mà hỏi ngược lại, từ lúc Bạch Lộ hiểu chuyện đến giờ, hình như chưa từng thấy dáng vẻ bất an của mẹ như vậy. Đầu cô hiện ra một dấu hỏi to đùng, động cánh môi, sau đó mới nói: “… Khách sạn Vạn Thịnh.”

Tần Trân Hy bật dậy, vẻ mặt càng thêm hoảng hốt.

“… Mẹ.”

Bạch Lộ cũng đứng dậy, nhưng Tần Trân Hy lại ấn vai cô, hơi miễn cưỡng thu lại biểu tình, nhưng giọng nói lại run rẩy rõ rệt: “Mẹ không sao.”

“Nhưng sắc mặt của mẹ kém quá.”

Tần Trân Hy nhanh chóng cúi đầu, Bạch Lộ nắm tay đang đặt trên vai cô của bà, lúc này mới phát hiện tay bà rất lạnh, cô nhíu mày: “Mẹ, có phải mẹ có chuyện gì giấu con không?”

Người bên cạnh cô gần đây sao vậy? Đột như cứ kỳ lạ như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết?

Tuy Bạch Lộ không phải là một người quá mẫn cảm, nhưng không phải là không có cảm giác gì. Trước đó là Lương Phi Phàm, sau lại là mẹ cô, cô nhạy bén cảm giác được nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó mà mình không biết.

“Mẹ thì có chuyện gì giấu con chứ?” Tần Trân Hy cười yếu ớt, hơi miễn cưỡng an ủi Bạch Lộ: “Con đừng nghĩ nhiều, đừng đứng mãi, ngồi đi. Khi mẹ đến thì chưa ăn gì cả, giờ ra ngoài ăn gì đó, dưới lầu có căn tin nhỉ?”

“… Có ạ.”

“Ừ, vậy mẹ đi ăn rồi quay lại.” Tần Trân Hy đi đến cửa lại đột nhiên nghĩ ra gì đó, hình như muốn tăng thêm sự thuyết phục, bà lại hỏi cô: “Con ăn chưa? Có cần mẹ mang gì về không?”

Bạch Lộ nhìn mẹ mình, vẫn lắc đầu: “Không ạ, con không đói, hơn nữa bệnh viện cũng có đồ ăn.”

Tần Trân Hy gật đầu, đi trong sự không tập trung.

Bạch Lộ suy nghĩ, vẫn cứ cảm thấy là lạ, cô dứt khoát khoác áo khoác của mình ở trên sô pha vào, đổi giày, sau đó vội vã chạy theo. Xem thêm...
Bình Luận (0)
Comment