Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 296

Bạch Lộ đứng thẳng người, tầm mắt lần nữa rơi trên người Diệp Lan, từ câu từng từ nói: “Lương Phi Phàm từ đầu tới cuối đều là người đàn ông của tôi, người anh ấy yêu là tôi, người thứ ba chen vào là cô mới phải. Cô hại chết con của chúng tôi, dựa vào thủ đoạn xấu xa bẩn thỉu của cha cô để lấy được cái danh ‘Lương phu nhân’ này nhưng cô làm Lương phu nhân thì thế nào? Giữa tôi và Lương Phi Phàm, Diệp Lan cô cho tới bây giờ chưa từng tồn tại, cũng không chen được vào!”

Gương mặt dữ tợn của Diệp Lan vào lúc này đơn giản là đỏ ửng lên, trước giờ đều là thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc được mọi người kính nể, khi nào bị người làm nhục như vậy?

Có có thể để cho Lương Phi Phàm chà đạp tôn nghiêm của mình, bởi vì cô yêu người đàn ông này nên cô không phục, không cam lòng cũng không dám phản kháng. Nhưng Bạch Lộ… đây là người cô thống hận nhất, giờ phút này bị cô ta vênh váo hống hách lăng nhục như vậy, lục phủ ngũ tạng của cô như bị cơn giận đốt cháy, lý trí không còn tồn tại, tức giận dùng hết sức quát:

“Bạch Lộ, mày…”

“Tôi làm sao?”

Tiếng gầm của Bạch Lan bị Bạch Lộ ngắt lại, có mấy lời một khi đã nói ra thì sẽ khiến người ta càng có thêm dũng khí, Bạch Lộ cũng không phải trái hồng mềm, trước kia bị cô ta tát một cái cô không có cơ hội trả lại, nhưng bây giờ cô muốn đòi lại gấp đôi từ cô ta.

Không chỉ là một bạt tai vào tôn nghiêm, còn có cả sự thống khổ mình phải nhận hơn một năm trước.

“Diệp Lan, cô để tay lên tim mình tự hỏi, cô có tư cách nói như vậy với tôi sao? Cô nói tôi là người thứ ba giữa cô là Lương Phi Phàm? A ha… Kiểu đàn bà nào mới gọi là ‘người thứ ba’ cô hiểu không? Không từ thủ đoạn nào phá hỏng tình cảm của người khác, vì để lấy được thứ mình muốn không thương tiếc hại tính mạng người khác, loại người như vậy có phải so với người thứ ba càng đáng sợ hơn? Có lẽ cô sẽ nói, cô cùng Lương Phi Phàm sớm quen biết, hai người thậm chí có thể coi là thanh mai trúc mã, nếu như tôi không xuất hiện thì có lẽ hai người sẽ kết hôn sinh con… Phải, những điều này tôi cho tới bây giờ không phủ nhận, nhưng cho dù là vậy, cho dù cô yêu một người đàn ông, cho dù cô thật sự muốn có được anh ấy thì tại sao không cạnh tranh công bằng, tại sao không thể quang minh lỗi lạc? Cô lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu xấu xa nhất để lấy thứ mình muốn trên nỗi đau của người khác.”

“‘Người làm có trời nhìn’ cô biết không? Tôi không muốn so đo với cô, cô muốn làm tôi thương tổn nhưng đứa trẻ là vô tội, khi đó tôi cùng Lương Phi Phàm đã kết hôn, trong bụng tôi đã có em bé, vậy mà cô vẫn tàn nhẫn như vậy. Cô có biết cái gọi là nhân quả không?”

Môi Diệp Lan trắng bệch run lên, ánh mắt cô âm lãnh nhìn chằm chằm Bạch Lộ, nghe những lời mình không muốn nghe này khiến trái tim cô tê liệt đau đớn, hơi thở có chút loạn, cảm giác không khống chế được này dần dần xông tới, tay chân lạnh như băng, thân thể bắt đầu run rẩy.

“Bộ dáng bây giờ của cô chính là nhân quả, người hại người khác sẽ luôn có báo ứng.”

Diệp Lan muốn phản bác, có quá nhiều điều không cam lòng đang đâm vào tim cô, giống như có một con rắn độc chiếm cứ chỗ sâu nhất trong trái tim, mỗi ngày nọc độc đó đều đã thấm vào lục phủ ngũ tạng của cô.

Những lời của Bạch Lộ kia thật ra cũng chưa tính là có gì tồi tệ, người lại cô cũng chỉ dùng một giọng bình thường nhất tố cáo những hành động quá đáng của cô ta.

Nhưng Diệp Lan vẫn không chút nào nghe lọt. Cô chỉ cảm thấy mình bị làm nhục, cô nhất định không thể để cho mình tiếp nhận sự làm nhục.

Nhưng lời muốn phản bác cứ tắc trong cổ họng không có khí lực nói ra khỏi miệng, cô biết cơn nghiện của mình đang dần tới…

Diệp Lan hít sâu một hơi, dùng sức giằng ra khỏi tay Bạch Lộ, hô hấp của cô dồn dập, lúc này vẫn chưa hoàn toàn mất lý trí, chỉ biết mình không thể bại lộ trước mặt Bạch Lộ. Cô siết chặt túi trong tay mình, sau khi cố gắng hít vào mấy hơi liền phát hiện khát vọng đó càng thêm mãnh liệt, ánh mắt cô có chút hoảng hốt.

Diệp Lan không nhịn được nữa, vừa quay người liền vọt ra khỏi phòng làm việc.

Bạch Lộ còn tưởng cô ta sẽ đánh mình, không ngờ cô ta lại vội vội vàng vàng chạy ra ngoài khiến cô trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, nhíu mi nhìn theo: “Cô ta… cứ vậy đi sao?”

Lương Phi Phàm liếm liếm môi mỏng, hai tay chậm rãi cắm vào túi quần tây, trong đôi mắt cao thâm khó lường thoáng qua một tia sáng tỏ: “Cần gì đó mới đi như vậy.”

Bạch Lộ sửng sốt một chút, ngay sau đó liền hiểu.

Diệp Lan đây là tới lúc lên cơn nghiện, cô nhớ tới khi ở thành phố C đã đọc được bài báo, Bạch Lộ nhìn Lương Phi Phàm có chút suy nghĩ, trầm ngâm chốc lát rốt cuộc vẫn phải hỏi: “Chuyện Diệp Lan hút thuốc phiện có liên quan với anh không?”

Lương Phi Phàm không chút bất ngờ khi Bạch Lộ sẽ hỏi mình như vậy, cô là người phụ nữ tính tình như nào anh rất rõ.

Anh cũng không giấu giếm cô điều gì, bình tĩnh gật đầu một cái, cau mày nói: “Không thể coi là không có liên quan nhưng cũng không thể coi đều là do anh.”

Bạch Lộ yên lặng chờ anh nói tiếp.
Bình Luận (0)
Comment