Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 90

“Nói rất hay, vậy tôi hỏi cô, cô cảm thấy nếu cô không có đứa bé này, Phi Phàm có kết hôn với cô không?”

Bạch Lộ há miệng, lại phát hiện ra mình không thể phản bác được.

Diệp Lân cười khẩy một tiếng: “Bạch Lộ, cô biết rõ mà, mọi vấn đề đều nằm ở đứa bé trong bụng cô, vì sao cô phải bảo vệ gắt gao như vậy? Cô dám nói cô không vì tư lợi sao? Ha, đừng đùa nữa, nếu thực sự cô không có chút ý muốn không an phận nào, hôm nay cô sẽ không đi gặp bố mẹ của Phi Phàm. Thế nào? Bị người ta nhục mạ có phải là khó chịu lắm không? Nhưng tôi lại cảm thấy là do cô gieo gió gặt báo, không biết tự lượng sức, trách ai được chứ?”

Bạch Lộ cảm thấy khó chịu, rõ ràng không phải như thế, nhưng bây giờ cô lại phải nhận cái “tội danh” này, ngay cả phản bác cũng yếu ớt đến thế.

Diệp Lân hùng hùng hổ hổ: “Cô có biết cả Lương Thị có bao nhiêu người mong cho Phi Phàm thất thế không? Cô có biết Phi Phàm đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn để có được như ngày hôm nay không? Cô cho rằng nhà họ Lương chỉ có mình anh ấy là con trai, anh ấy có thể kế thừa cả Lương Thị một cách danh chính ngôn thuận sao? Cô có biết các chú, các bác của anh ấy đều đang chờ đợi ngày đêm để đẩy anh ấy xuống không? Mà cô chính là nhược điểm duy nhất của anh ấy trong thời điểm hiện tại! Cô cho rằng cuộc hôn nhân của tôi và Phi Phàm là tình yêu gì đó sao? Đúng vậy, tôi yêu anh ấy, vì thế tôi bằng lòng dùng mọi thứ của nhà họ Diệp để trợ giúp anh ấy, nhưng cô thì sao? Cô có thể cho anh ấy cái gì? Cô chẳng cho ấy ấy được cái gì cả, còn sẽ làm liên lụy đến anh ấy.”

Bạch Lộ cảm thấy mình không nên nghe tiếp nữa, nhưng bàn chân cô như bị đóng đinh vậy, không thể dứt ra được.

Cô đứng như một khúc gỗ ở đó, không nhúc nhích chút nào.

Diệp Lân nói một câu cuối cùng: “Tôi hi vọng cô nghĩ cho kĩ, cô cũng làm ở EC nhiều năm rồi, cô nên biết Lương Thị hợp tác với Diệp Thị nhiều ra sao, lợi nhuận hàng năm là bao nhiêu, nếu cô thực sự không biết điều mà chen một chân vào, tới lúc đó cô sẽ hại Phi Phàm đến mức nào. “

Lúc ra khỏi khu nhà, Bạch Lộ mới phát hiện ra trời đã chạng vạng.

Thành phố A đã vào đầu mùa đông, thời tiết lạnh vô cùng, cô siết chặt lấy áo khoác, thẫn thờ bước trên con đường dành cho người đi bộ, trong đầu cô không ngừng vang lên những lời mà Diệp Lân vừa nói.

Lúc điện thoại vang lên, cô còn tưởng là mình nghe nhầm, sau một lúc lâu mới kịp phản ứng là điện thoại của mình.

Cô luống cuống lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhìn thấy dãy số gọi đến, cô hơi sửng sốt.

“Buck?”

“Hôm nay là thứ mấy?”

Bạch Lộ chớp mắt, lúc này mới phản ứng ra, giọng nói của cô có chút khàn khàn: “... Thứ năm.”

“Vì sao hôm qua cô không tới chỗ tôi?”

Mấy ngày hôm nay có quá nhiều chuyện quấn vào người, vì vậy Bạch Lộ quên mất mỗi thứ tư đều phải đi tìm anh ấy, không ngờ Buck còn đích thân gọi tới cho cô, ngẫn nghĩ một lát, cô chỉ có thể lựa chọn nói xin lỗi.

“Thật ngại quá, Buck, tôi... Mấy hôm nay tôi có việc...”

“Nếu cô không có ý định học thiết kế với tôi thì nói sớm cho tôi biết, tôi không biết cô có việc quan trọng gì, một tuần tôi chỉ cho cô học một ngày, ngay cả một ngày này mà cô còn không muốn, vậy thì đừng học nữa...”

“Không phải vậy, Buck, là lỗi của tôi, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau nữa, tôi rất muốn được học với anh.” Bạch Lộ cầm điện thoại, khuôn mặt ảo não: “rất rất xin lỗi, hay là mai tôi đi tìm anh...”

“Không cần, tôi phải rời khỏi thành phố A một thời gian.” Buck nói dứt khoát: “Tôi sẽ gửi mail cho cô, tối nay cô về rồi thì gửi bản thiết kế vào mail của tôi, tôi xem rồi sẽ đưa ra ý kiến, khoảng thời gian này cô không cần phải đến biệt thự.”

Lúc này Bạch Lộ mới thở phào nhẹ nhõm: “Cám ơn anh, Buck, tôi sẽ nhớ gửi cho anh.”

Cô tưởng răng anh ấy sẽ tắt máy ngay, nhưng không ngờ anh ấy lại đổi giọng chỉ sau một giây: “Nghe nói cô có thai rồi à?”

Anh ấy là bạn tốt của Lương Phi Phàm, biết chuyện cô mang thai cũng không có gì là lạ.

Bạch Lộ trả lời anh ấy bằng sự trầm mặc, Buck cũng không để ý tới, ngược lại còn cười lên thoải mái, giọng nói không bén nhọn như vừa rồi, rõ ràng còn mang theo chút hả hê: “Không ngờ hành động của Phàm lại nhanh như thế, làm thầy của cô, tôi gửi tặng cô lời chúc phúc muộn, chúc mừng cô. Nhưng khi nào uống rượu mừng thì nhớ phải báo trước cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ chuẩn bị một món quà mừng thật lớn.”

Trái tim Bạch Lộ run lên: “Buck, anh... Anh chúc mừng tôi thật sao?”

“Hứ? Có vấn đề gì sao?”

“Không có gì, chỉ cảm thấy khó tin thôi.”

Hình như Buck đang nở nụ cười: “Lo lắng khoảng cách giữa cô và cậu ấy quá xa à?” Hình như đây là lần đầu tiên mà anh ấy nói chuyện với cô mà không nói về thiết kế, như thể đang an ủi tâm trạng bất an, không ổn định của cô: “Có nhiều khi, những gì mà người khác nói, những gì mà cô thấy được chưa chắc đã là sự thật. Nếu cô không thể hoàn toàn tin tưởng bản thân, thì cô cũng phải tin tưởng người đàn ông ông của cô.”

“Được rồi, sắp tới chuyến bay của tôi rồi, tắt đây.”

Bạch Lộ còn chưa hiểu hết ẩn ý trong mấy câu nói vừa rồi của Buck, đầu bên kia cũng đã tắt máy.

Cô cầm điện thoại đứng ở ven đường, thì ra... còn có người thật lòng chúc phúc cô.

Không biết có được coi là một loại an ủi không, nhưng quả thực điều naỳ đã khiến tâm trạng cô được thư thái hơn nhiều. Cô cất điện thoại đi, xoay người chuẩn bị sang đường, ai ngờ lại có một người lao tới từ phía sau. Hai người đụng vào nhau, Bạch Lộ lùi về sau mất mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững lại được, người đàn ông đụng vào cô lại hung tợn áp sát lại.

“Ê, không có mắt à? Đụng vào ông đây rồi!”

Bạch lộ nhíu mày, hôm nay tâm trạng của cô không tốt, ai cũng muốn bắt nạt cô sao?

Cô vịn một tay vào tường, phản bác bằng giọng lạnh lùng: “Hình như anh mới là người xông tới, còn đụng vào tôi nữa.”

“Yo, khá đấy, còn biết cãi lại à?” Nhìn là biết người đàn ông đó chẳng phải loại tốt đẹp gì, giọng nói như vịt đực, nhưng dáng dấp cũng không nhỏ, trên cổ còn có một hình xăm đáng sợ.

Bạch Lộ nghĩ trời cũng tối rồi, những người thế này thì hơn một nửa là không có chuyện gì cũng muốn tới kiếm chuyện. Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, cần gì phải so đo với hắn ta, vì thế cô xoay người định rời khỏi đó.

Cô muốn đi, thế nhưng người đàn ông kia lại không chịu.

Vừa mới quay đi, cổ tay của Bạch Lộ đã bị người đàn ông ông đó cầm chặt lấy, cô giãy giụa theo bản năng: “Anh làm gì đấy? Buông tôi ra!”

“Hê hê, buông cô ra? Cô đụng vào người khác mà không định bồi thường sao? Nghĩ hay đấy.”

Nhìn là biết người đàn ông này không có ý gì tốt đẹp, Bạch Lộ nhìn hắn ta đầy cảnh giác: “Anh muốn thế nào? Buông ra! Anh còn như vậy nữa thì tôi sẽ kêu lên đấy!”

“Cô kêu đi.” Người đàn ông đó nhìn Bạch Lộ bằng ánh mắt dâm đãng, vẻ mặt hung ác lúc đầu hoàn toàn thay đổi. Hắn ta nhìn chằm chằm vào ngực Bạch Lộ, đôi mắt vô cùng bỉ ổi: “Tôi thích đàn bà kêu đấy, kêu đi, kêu cho rách họng luôn đi, tôi cũng muốn xem có ai tới cứu cô----“

“Tôi có được tính không?”

Giọng nói của người đàn ông còn chưa dứt hết, Bạch Lộ đã cảm thấy cổ tay đang bị nắm chặt của cô bỗng được thả lỏng ra, một giọng nam trầm thấp đột nhiên chen ngang, tiếp đó là một tiếng thét như tiếng sói tru----

“A----- Buông ra, buông ra... Mẹ kiếp, là tên nào không có mắt? Ngay cả ông đây mà cũng dám...”

“Bốp.” Một cái tát vang lên.

Người đàn ông đó còn chưa khoe mẽ xong đã bị dính một bạt tai.

“Tao ghét nhất là những tên khốn bắt nạt phụ nữ ngay trên cái con đường đi bộ lớn thế này.” Đôi mắt hơi gian tà của hắn dừng lại trên khuôn mặt còn chưa hết hoảng sợ của Bạch Lộ. Hắn nhếch đuôi lông mày, cười một tiếng ngạo mạn: “Hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp, đáng yêu như thế, dám dùng đôi tay bẩn thỉu của mày để bắt nạt cô ấy, đã hỏi sự đồng ý của tao chưa?”

Cách người đàn ông này nói chuyện thì không được nghiêm túc cho lắm, nhưng khí thế lạnh lùng ấy vẫn khiến người ta phải run rẩy.

Tên kia cũng chỉ là một tên côn đồ không có công ăn việc làm, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu mà thôi. Bây giờ lại thấy dáng vẻ tuấn tú của Sở Úy Dạ, giữa hai đầu lông mày còn mang theo sự sắc bén, hắn giật mình, gắng gượng giãy ra khỏi tay của Sở Úy Dạ, lùi ra sau hai bước, không cam lòng gào lên: “Mày... Mày chờ đấy cho tao, chờ đấy---!”

Dứt lời, hắn ta chạy mất tăm như một làn khói.

Bạch Lộ xoa cổ tay của mình, nhìn Sở Úy Dạ đứng trước mặt mình, sắc mặt cô không chút thay đổi: “Tôi sẽ không cảm ơn anh vì chuyện vừa rồi.”

Sở Úy Dạ nhếch cao đuôi lông mày: “Hứ hừ, tôi tự nguyện.”

Bạch Lộ vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện hắn lấy trộm bản thiết kế của cô, đương nhiên cô sẽ không có thái độ tốt gì với hắn, dù cho vừa rồi hắn ra tay giúp cô thật.

Bạch Lộ không định nói thêm gì với hắn, xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhìn mái tóc đuôi ngựa trong không khí của cô, vì động tác xoay người, mái tóc ấy tạo thành một đường vòng cung. Bờ môi mỏng của hắn nhếch lên, cho hai tay vào túi quần rồi cất bước đi theo.

Bạch Lộ không ngờ hắn còn đi theo mình, cô dừng bước chân: “Anh Sở, anh muốn làm gì?”

Tâm trạng của cô không tốt, đương nhiên giọng nói cũng gắt hơn.

Sở Úy Dạ thì ngược lại, nhún vai rồi nói thản nhiên: “Tôi có thể làm gì được? Cô còn không cho tôi đi trên con đường này à?”

“Anh...”

Bạch Lộ cũng biết hắn đang kiếm cớ, muốn phản bác rồi lại phát hiện ra mình chẳng thể nói gì được, cô xoay đi, sải bước về phía trước.

Nhưng người đàn ông ở đằng sau vẫn theo sát cô như một âm hồn, Bạch Lộ không thèm để ý tới sự tồn tại của hắn, nào ngờ hắn còn nhao tới bắt chuyện với cô.

“Lâu lắm rồi tôi không đi thế này, không trò chuyện với tôi sao?”

Bạch Lộ cười lạnh một tiếng, tận sâu trong đôi mắt to đen tuyền của cô là sự kháng cự và bài xích: “Anh Sở, anh nói không sai, tôi không có tư cách ngăn cản anh đi trên con đường này, nhưng làm phiền anh đừng đi theo tôi, và đừng nói chuyện với tôi nữa!”

“Cô ghét tôi đến thế sao?”

“Đúng vậy.”

“Ha, cô như vậy tôi sẽ đau lòng lắm.”

Bạch Lộ lại dừng lại, hơi nghiêng người nhìn người đàn ông cũng đang dừng lại bên cạnh mình, khó tin nói: “Đau lòng? Dựa vào đâu mà anh cho rằng tôi phải có trách nhiệm với sự đau lòng của anh? Anh có đau lòng hay không liên quan gì tới tôi? Hình như tôi và anh cũng chẳng quen thuộc gì cho lắm đâu?” Xem thêm...
Bình Luận (0)
Comment