Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 10

Chương 10 – Sao hắn có thể ác độc như vậy

Lâm Hương Giang không ngờ cha còn để lại di vật, năm năm trước cô bỏ đi quá vội vàng, an táng cha xong là đi ngay, lúc đó dư luận thành phố Nguyên Thái căn bản không buông tha cho cô.

“Tôi biết, vậy ngày mai cháu liên lạc với chú nhé” Bác sĩ Minh còn phải đi xem bệnh nhân khác, cho cô số điện thoại liên lạc rồi đi.

Ngày hôm sau, Lâm Hương Giang chắc chắn sau khi nhóc con uống thuốc bụng đã hoàn toàn khỏe lại, liền đưa cậu bé đến trường mẫu giáo trước, sau đó đi làm.

Cô vừa mới đến công ty, thư ký văn phòng liền điện thoại đến, bảo cô đến văn phòng tổng giám đốc, Hà Tuấn Khoa muốn gặp cô.

Lâm Hương Giang nhanh chóng đi đến văn phòng tổng giám đốc, Hà Tuấn Khoa đang đứng trước cửa sổ sát đất nói chuyện điện thoại với ai đó, thấy cô đi vào, ra dấu cho cô ngồi xuống trước.

Chỉ chốc lát, hắn kết thúc cuộc điện thoại và đi đến gần cô, người đàn ông cao lớn ngồi xuống ghế giám đốc, cầm một tập văn kiện trên bàn đưa đến trước mặt cô.

“Đây là bản giới thiệu về dự án núi Đồng Nguyên của công ty, cô tìm hiểu một chút đi, công việc thiết kế của dự án này tôi giao cho cô làm” Lâm Hương Giang hơi hoảng hồn: “Một mình tôi làm?” “Sao hả? Có khó khăn gì à?” Hắn nhíu mày, nhếch mép cười như không cười nhìn cô chăm chú.

Lâm Hương Giang vội vàng nói: “Không, cám ơn tổng giám đốc đã tín nhiệm tôi như vậy” Cô vừa mới chân ướt chân ráo đến đây làm, hăn lại dám yên tâm giao cho cô cả một dự án?

“Nếu như CV của cô không phải là giả, tại sao tôi lại không tin tưởng năng lực của cô?” Hắn tựa hồ nhìn thấu tâm tư cô.

Lâm Hương Giang luôn cảm thấy ánh mắt hắn nhìn cô tựa hồ có hàm ý, nhưng cô quả thực không đoán ra suy nghĩ của hẳn.

“Tôi sẽ dùng hành động thực tế chứng minh năng lực.” Cô khẽ mỉm cười với hẳn.

Lúc đó thư ký gõ cửa vào, đưa thiệp mời đến trước mặt hắn: “Tổng giám đốc, đây là thiệp mời cậu Tùng Nhân sai người đưa đến, dạ tiệc kỷ niệm năm năm ngày cưới” Lâm Hương Giang không cách nào khống chế bất giác nhìn qua, kia một tấm thiệp mời mạ vàng thật nhức mắt.

Cô nhớ lại hôm đó ở sân bay nhìn thấy tin tức họ muốn tổ chức dạ tiệc kỷ niệm kết hôn vào ngày hai mươi sáu, hôm nay chính là ngày hai mươi sáu.

Cô ép ưu tư dang dâng trào xuống tận đáy lòng, cầm tập văn kiện kia rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Sau khi Lâm Hương Giang và bác sĩ Minh hẹn thời gian xong, tan ca cô liền đến bệnh viện tìm ông.

Trong phòng làm việc của bác sĩ Minh, ông cầm một cái hộp màu đen đưa đến trước mặt Lâm Hương Giang: “Đây chính là của ba cháu nhờ chú giao cho cháu.” Lâm Hương Giang hai tay nhận lấy: “Cám ơn chú ạ” Trong lòng cô tràn đầy nghỉ ngờ mở hộp ra, bên trong là cái mặt dây chuyền bằng ngọc tinh xảo tuyệt đẹp.

Mặt dây chuyền này cô chưa thấy cha đeo bao giờ, cô cầm lên cẩn thận quan sát, phía trên mặt ngọc mơ hồ khắc hai chữ, nhưng rất mờ, cô nhất thời không thể thấy rõ.

“Ba cháu có để lại lời nào không?” Bác sĩ Minh lắc đầu: “Không có, lúc đó bệnh ông ấy đã rất nặng rồi, đau đớn vô cùng, chú cũng muốn cứu ông ấy, nếu không phải tại cậu Tùng Nhân ra lệnh ngừng chữa trị…

Bác sĩ Minh ưu tư, lại có chút kích động, nhưng mới nói phân nửa đột nhiên dừng lại.

Lâm Hương Giang nghe vậy, con ngươi đanh lại : “Chú nói gì? Hà Tùng Nhân đến đây bảo ngưng cứu chữa ba cháu?” Bác sĩ Minh ý thức được vừa nói lời không nên nói, liền khoát khoát tay: “Cháu cứ coi như chú chưa nói gì, cháu cầm cái này về đi” Ông mượn cớ phải đi thăm bệnh nhân, vội vàng rời đi.

“Bác sĩ Minh..” Lâm Hương Giang muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng ông đã đi xa.

Trong đầu cô như có cái gì đó nổ tung, thân thể lảo đảo suýt chút nữa đứng không vững.

Lại là Hà Tùng Nhân! Hắn hại chết cha cô!

Tại sao hẳn lại ác độc như vậy?

Chỉ một thoáng, tức giận bị đè nén quá lâu cuộn trào trong lòng, cô siết chặt mặt dây chuyền trong tay.

Ngày hôm nay của năm năm trước, cô bị người ta cướp đoạt hôn lễ, bị hãm hại trở thành kẻ dâm loạn người người phỉ nhổ, cha còn bị hại chết!

Mà hôm nay hẳn lại muốn cùng Phan Thanh Y tổ chức dạ tiệc kỷ niệm kết hôn!

Cô hoang mang đi ra khỏi bệnh viện, đi đại vào một cửa hàng cho thuê váy dạ hội, tiếp đó bắt xe đến khách sạn Hoàn Vũ.

Hôm nay là ngày cô đau đớn nhất trong cuộc đời, cô làm sao có thể để cho đôi cẩu nam nữ kia như ý như vậy được!

Lâm Hương Giang đi đến khách sạn, thấy không ít xe sang đậu ở đó, xem ra đêm nay.

không ít nhân vật của xã hội thượng lưu đến chúc mừng cho bọn họ.

Cô cười lạnh giật giật khóe môi, càng.

nhiều người càng tốt!

Muốn đi vào phải có thiệp mời, Lâm Hương Giang không có, cô đang rầu rĩ, đột nhiên nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen hấm hố chạy đến, mấy tên vệ sĩ áo đen huấn luyện chính quy vây quanh, khí thế kinh người Sau khi chiếc Maybach dừng lại, cửa xe mở ra, một cái chân đàn ông thon dài hạ xuống đất, tiếp đó là thân thể cao lớn tráng kiện, khuôn mặt góc cạnh như điêu khắc, bẩm sinh đã mang hơi thở manh mẽ áp bức, khiến cho lòng người chấn động .

Khoảnh khắc Lâm Hương Giang nhìn thấy Hà Tuấn Khoa cũng ngẩn người, người đàn ông này chính là tâm điểm, quả thực khiến người ta khó mà dời tầm mắt đi chỗ khác.

Hà Tuấn Khoa sau khi xuống xe, liền xoay người lại đỡ người trong xe xuống, đó là một ông lão tóc hoa râm, trên người mặc một chiếc áo kiểu cán bộ kháng chiến được cắt may hoàn hảo, trong tay chống cây gậy baton đầu rồng, bản thân toát khí thế không cần giận dữ mà vấn oai phong.

Người người chào đón liền vội vàng khom người hô: “Kính chào chủ tịch, kính chào tổng giám đốc, mời hai vị vào bên trong.” Lâm Hương Giang lấy lại tinh thần, ông già kia chính là Hà Phương Đông cha của Hà Tuấn Khoa?

Như vậy tức là cả nhà họ Hà đều đến?

Phan Thanh Y cũng có thể diện gớm nhỉ!

Ngay sau khi Hà Tuấn Khoa và Hà Phương Đông đi vào trong khách sạn, Lâm Hương Giang bỗng dưng đuổi theo, bị người ta ngăn lại, cô nói với người cản đường: “Tôi đi theo tổng giám đốc đến” Hà Tuấn Khoa nghe ồn ào phía sau, liền dừng bước lại quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Hương Giang trên người mặc váy dạ hội mỉm cười với hắn.

Hắn khẽ nhíu mày, còn chưa lên tiếng, Hà Phương Đông đứng một bên đã mở miệng trước: “Cô ta là ai?”

Bình Luận (0)
Comment