Chương 122: Em đút cho tôi ăn
“Sợ?” Hà Tuấn Khoa giữ cô, nhìn thẳng cô và nói.
Lâm Hương Giang hơi gật đầu: “Sao không sợ chứ, luôn có một kẻ ác trong tối nhìn chằm chằm vào tôi, có thể giết tôi bất cứ lúc nào.” Điều tồi tệ nhất là cô không biết kẻ ác này là ai.
Cô nghĩ đến Phan Thanh Y, nhưng cô không có bằng chứng.
“Nếu em sợ thì trốn vào trong lòng tôi.”
Lâm Hương Giang liếc mắt nhìn anh, lúc này còn có tâm trạng nói đùa?
Nhưng dáng vẻ người đàn ông kia lại rất nghiêm túc, như thể ở bên anh thì không sợ trời sập.
Trái tim của Lâm Hương Giang lại một lần nữa dao động, năm năm qua dù gặp phải khó khăn gì thì cũng chỉ có một mình cô tự gánh vác, nhất là khi cô chưa kết hôn mà có thai, không biết cô đã phải chịu bao nhiêu tủi nhục và ánh mắt khinh thường, có thể nuôi con trai lớn như này, đúng là không dễ dàng chút nào, Nghe những lời chế giễu cô, cô chỉ biết nuốt vào trong bụng, âm thầm chịu đựng.
Và bây giờ có một người đàn ông nói muốn bảo vệ cô, ngược lại cô không còn mạnh mẽ như vậy nữa, giống như một đứa bé bị ngã, không ai quan tâm sẽ tự đứng lên, chỉ cần có người quan tâm một chút, là sẽ rơi nước mắt, Cô quay mặt đi và rũ mắt xuống, cố nhịn cảm giác cay cay khóe mắt xuống, cố ý nói đùa: “Anh không cần đối tốt với tôi như vậy, tôi sợ tôi không chịu nổi sự mê hoặc của anh mà thích anh.”
Hà Tuấn Khoa cau mày: “Thích thì thích, sao lại phải trốn tránh?” Chẳng lẽ thích hản là chuyện không tốt sao?
Lâm Hương Giang vẫn cúi ¡, bĩu môi nói: “Thích anh thì có gì tốt? Đến lúc tôi thích anh, anh nói muốn ly hôn thì người đau khổ cũng chỉ có mình tôi.”
Cô ngước mắt lên nhìn anh rồi nói tiếp: “Hơn nữa, tôi thích anh, trong lòng anh không có tôi, tôi cũng sẽ là người bị tổn thương.”
Đây là lần đầu tiên Hà Tuấn Khoa nghe thấy những lời nhận xét như này, có thể mặc cả cả chuyện tình cảm sao?
Trong đầu người phụ nữ này nghĩ gì vậy?
Nhưng anh cũng có thể hiểu được, trước đây khi cô yêu Tùng Nhân đã bị tổn thương, muốn cô mở lòng không phải là chuyện dễ “Đồ ngốc, nếu em yêu tôi, chắc chắn em sẽ không bao giờ bị thua thiệt” Hắn hơi buôn cười cốc tay vào đầu cô.
Lâm Hương Giang sờ sờ đầu, đột nhiên ngước mắt lên nhìn thẳng vào hẳn: ò Nếu bọn họ không phát sinh quan hệ, giường chiếu cũng là do Trần Tú Nhi cố ý chụp, vậy anh còn muốn để Trần Tú Nhi ở bên mình sao?”
“Em muốn tôi làm gì cô ta?” Hắn khế cong môi nhìn cô với vẻ thích thú.
“Là vợ của anh, đương nhiên tôi không muốn loại phụ nữ như này ở bên cạnh anh.”
“Được, vậy cứ làm theo lời em, đuổi cô ta ra khỏi tôi.”
Lâm Hương Giang giật mình: “Anh nói thật? Vậy anh giải thích thế nào với ba anh và nhà họ Trần?”
“Không cần giải thích” Anh rất dứt khoát.
Trần Tú Nhi cố ý làm hẳn bị dị ứng rồi hôn mê, chẳng phải là muốn tạo ra hiện trường giả rằng họ có xảy ra quan hệ, sau đó muốn hẳn chịu trách nhiệm Hắn là một người dễ bị tính toán như vậy sao?
Lâm Hương Giang lại im lặng, giờ cô không nên quan tâm đến Trần Tú Nhi nữa, mà nên quan tâm ai muốn cô chết?
Hà Tuấn Khoa nhìn ra suy nghĩ của cô, thấp giọng nói: “Hoài Vũ sẽ tiếp tục điều tra, em không cần phải suy nghĩ nhiều, anh sẽ cho người đến bảo vệ em bất cứ lúc nào.”
“Cảm ơn anh” Lâm Hương Giang nhẹ nhàng đáp lại, nhưng trong lòng vẫn không bỏ qua được, cô vẫn đang nghĩ, có phải là do Phan Thanh Y làm không?
Thấy cô vẫn lo lắng không yên, hẳn cố ý ho khan một tiếng, sau đó nói: “Bà Tuấn Khoa, tôi đi Lâm Hương Giang gạt những suy nghĩ vớ vẩn sang một bên, nhìn anh và hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
“Ăn em” Người đàn ông nghiêm túc nói.
Lâm Hương Giang nhìn hẳn với ánh mắt tức giận: “Vậy thì anh phải gặm nhấm” Cô nhìn thấy hộp giữ nhiệt trên bàn bên cạnh, chắc là đồ ăn cho hẳn.
“Anh muốn ăn thứ này sao? Hay là để tôi đi mua thứ khác.”
“Không cần, này là được rồi, em đút cho tôi ăn” Hản yêu cầu một cách đương nhiên.
Khóe mắt Lâm Hương Giang giật giật, hẳn sai bảo cô không một chút khách khí nào.
Nhưng cô đã hứa sẽ chăm sóc hản, nên không thể thất hứa.
ô đổ cháo gà trong hộp giữ nhiệt ra bát, đút cho hắn ăn theo yêu cầu của hắn.
“Nóng.” Người đàn ông cau mày lại.
Lâm Hương Giang không có lựa chọn nào khác ngoài việc thổi, người đàn ông này giống như một đứa trẻ.
Lâm Hương Giang chăm sóc Hà Tuấn Khoa trong bệnh viện, nên cô không thể đi làm trong một khoảng thời gian được.
Nguyễn Cao Cường sẽ đến bệnh viện gặp cô khi rảnh, khi anh ta đến, anh ta và Hà Tuấn Khoa đối đầu gay gắt.
Lâu ngày, cô cũng chả muốn quan tâm, thầm thở dài răng hai ông lớn này cứ như những đứa trẻ ngây ngô.
Công việc của Hà Tuấn Khoa không hề bị chậm trễ, hắn kêu Hoài Vũ mang tài liệu đến bệnh viện để hẳn giải quyết.
Cuối cùng vết thương của Hà Tuấn Khoa cũng gần như lành lặn, có thể xuất viện, Lâm Hương Giang thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay, Hà Tuấn Khoa vừa hoàn thành thủ tục xuất viện thì Lâm Hương Giang nhận được cuộc gọi từ vợ của bác sĩ Minh.
“Cô là Lâm Hương Giang đúng không?
Cô đến nhà chúng tôi một chuyến đi, bệnh tim của ông ấy tái phát, đã ra đi rồi”
Đầu của Lâm Hương Giang choáng váng, bác sĩ Minh qua đời? Ông ấy hứa sẽ nói cho cô biết sự thật về cái chết của ba cô, bây giờ không ai biết nữa sao?
Sau khi Hà Tuấn Khoa xuất viện, hẳn không về sống ở biệt thự nhà họ Hà, mà đến căn hộ riêng của mình, đương nhiên Lâm Hương Giang cũng đi theo.
Nhà họ Hà luôn phản đối việc Lâm Hương Giang ở bên anh, sợ cô sẽ mang lại tai họa cho hẳn, nhưng Hà Tuấn Khoa từ chối người khác chăm sóc hắn, hẳn chỉ cần Lâm Hương Giang.
Tình hình bây giờ không thuận lợi để hản cử động, phải có người ở bên cạnh, dù Hà Hàm Bội có ý kiến thế nào, thì hẳn cũng chỉ có thể để Lâm Hương Giang chăm sóc mình.
Hà Hàm Bội không khỏi nghĩ thầm, chị ta phải tìm một người vợ phù hợp cho Hà Tuấn Khoa càng sớm càng tốt.
Lâm Hương Giang xin Hà Tuấn Khoa nửa ngày để đến dự đám tang của bác sĩ Minh.
Lúc vợ của bác sĩ Minh gọi điện thoại báo tin cho cô, cô không thể chấp nhận được, ngoài việc buồn về cái chết đột ngột của bác sĩ Minh, cô càng hối hận và không cam lòng, cô còn chưa tìm ra được nguyên nhân khiến ba mình bị bệnh.
Bác sĩ Minh hứa sẽ kể mọi chuyện cho cô sau khi ông ấy nghỉ hưu, lúc đó cô nghĩ chỉ còn nửa tháng nữa, cô có thể đợi được.
Nếu biết trước chuyện sẽ thế này, cô sẽ không đợi.
Tại đám tang của bác sĩ Minh, cô đã đặt vòng hoa, có rất nhiều người đến tiễn đưa ông.
Nhìn bức ảnh đen trắng của bác sĩ Minh, trong lòng như bị một thứ gì đó chặn lại, nỗi buồn không nói nên lời.
Cô sờ mặt dây chuyền trên cổ, đây là di vật mà ba để lại cho cô, ba ủy thác bác sĩ Minh đưa cho cô.
Bây giờ còn có thể có ai nói cho cô biết được những chuyện xảy ra lúc đó?
Bà Minh đứng cạnh linh cữu hai mắt sưng đỏ, vẻ mặt phờ phạc, chồng qua đời đột ngột khiến bà bị đả kích rất lớn.
Lâm Hương Giang tự hỏi, có thể bà Minh có biết một chút gì đó?
Cô bước đến an ủi: “Bà Minh, xin nén bi thương.”
Bà Minh lau nước mắt trên khóe mắt: “Cô… Cô là Lâm Hương Giang đúng không?”
“Đúng vậy, trước đây bác sĩ Minh là bác sĩ chữa trị cho ba tôi, tôi rất biết ơn ông ấy vì đã chăm sóc ba tôi.”
Bà Minh nhìn bức ảnh đen trắng và thở dài buồn bã: “Ông ấy là bác sĩ, có nhiệm vụ là chữa bệnh cho bệnh nhân, không cần nói cảm ơn”
Bà ấy dừng lại một lúc, như thể đang suy nghĩ điều gì đó, rồi nói với tôi: “Trước khi đi ông ấy có nhắc đến tên cô, tô không bỏ được một số chuy: vàng ra đi, không thể nói một lời với cô nhưng ông ấy để lại cái gì đó cho cô, cô đi theo tôi” Bà ấy nói xong xoay người bước vào phòng,