Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 128

Chương 128: Chỉ có một mình em

Lần trước ở bệnh viện cô ta làm trò trước mặt nhà họ Hà bảo bọn họ đã xảy ra quan hệ, nhưng lúc sau lại bị Hà Tuấn Khoa cương quyết phủ nhận, còn bảo người ta cưỡng ép đưa cô ta đi, mà người nhà họ Hà cũng không tin cô.

Đương nhiên cô ta không cam lòng cứ vậy mà bỏ qua, nếu người nhà họ Hà không tiếp thu chuyện này thì cô ta đành phải nói cho ba mẹ biết.

Dựa vào giao tình của hai nhà, ba mẹ đích thân đến nhà, không tin ông cụ Hà còn dung túng cho Hà Tuấn Khoa Hà Tuấn Khoa cong môi mỏng lên nói một câu: “Ngài không nói rõ ràng thì làm sao tôi biết chuyện gì?”

“Đưa ảnh cho cậu ta xem!” Ba Trần nhịn không được quát khẽ một tiếng.

Mẹ Trần phản ứng lại, vội vàng lấy điện thoại của con gái ra, trong đó là tấm hình mà Trần Tú Nhi đã chụp.

“Cậu xem tấm hình này đi, cậu còn dám nói cậu không ức hiếp nớ?” Mẹ Trần căm giận trách mảng, bỗng nhiên nói một tiếng: “Tôi không quan tâm, hôm nay cậu phải nói rõ ràng cho tôi, cậu có muốn chịu trách nhiệm với Tú Nhi nhà tôi không?”

Lâm Hương Giang lại nhìn đến tấm hình, xem ra Trần Tú Nhi chỉ có mỗi tấm này, nếu thật sự có phát sinh quan hệ thì sao cô ta chỉ chụp được một tấm?

Trần Tú Nhi khóc càng thêm thương tâm, xem ra Hà Tuấn Khoa không chịu trách nhiệm thì không được.

Mẹ Trần quay đầu nhìn Hà Phương Đông nói: “Ông Hà à, ông xem Tú Nhi bị cậu ta ức thành cái dạng gì rồi? Nó là con gái duy nhất của nhà tôi, nó bị ức hiếp, chúng tôi tuyệt đối không ngồi yên, việc này ngài muốn làm sao?”

Mẹ Trần muốn dùng Hà Phương Đông để áp chế Hà Tuấn Khoa.

Hà Phương Đông vừa mới nhắm mắt lại, trên tay cầm chuỗi hạt Phật, nghe thấy vậy thì từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt già nua mờ đục không nhìn ra được cảm xúc gì.

Tâm mắt ông ấy dừng lên người con mình: “Tuấn Khoa, con nghĩ thế nào?”

Lúc đầu quả thật ông ấy muốn mai mối Trần Tú Nhi cho hắn, tình hình đó cũng hết cách rồi, ông ấy muốn đuổi Lâm Hương Giang đi, nghe đề nghị của Liễu Thu Cúc để Trần Tú Nhi đến bên cạnh hắn.

Nhưng bây giờ nhìn tới thì Trần Tú Nhi cũng không phải là đứa khiến người khác bớt lo.

Việc này ông ấy không muốn tham dự.

“Ba, nếu ba dám cưới người phụ nữ này, con sẽ cùng mẹ bỏ đi, chúng con không cần ba!” Lâm Thanh Dương đột nhiên thở phì phò nói.

Hà Tuấn Khoa chuyển mắt nhìn về phía hai mẹ con, tầm mắt cuối cùng dừng lại chỗ Lâm Hương Giang nhưng anh lại nói với con “Ba sẽ không cho hai người cơ hội rời khỏi ba đâu”

Người đàn ông này, hẳn đã bị người ta bắt chịu trách nhiệm rồi mà còn kiêu ngạo như vậy.

Lâm Hương Giang mím môi không nói, chỉ nắm lấy tay con.

Hà Tuấn Khoa nhìn về phía ba người nhà họ Trần, nhẹ giọng nói: “Cô, chú, không ngờ chuyện này lại kích động đến hay người, vốn còn con còn muốn nể tình cảm hai nhà, con để cô ta rời khỏi nhà họ Hà, coi như chưa xảy ra chuyện gì, việc đã đến nước này, để hai người phải hiểu lầm, con đành phải cho hai người nhìn xem rốt cục làm sao có được tấm ảnh kia”

Hà Tuấn Khoa giơ tay lên, bảo quản gia đi vào, hắn nhỏ giọng dặn dò quản gia gì đó, quản gia gật đầu một cái, lập tức đi ra, không biết làm việc gì.

“Lời này của cậu là có ý gì?” Mẹ Trần không rõ hỏi.

“Mấy người đừng có gấp, nhanh thôi mấy người sẽ biết sao lại thế này?” Vẻ mặt Hà Tuấn Khoa bình tình nói.

Trần Tú Nhi bồn chồn trong lòng, hắn muốn làm gì chứ?

Khi cả đám người đều đang cực kì thắc mắc, quản gia đã nhanh chóng trở về, trong tay ông ta còn cầm theo notebook.

“Bây giờ xin mời mọi người mở to mắt ra và xem video đêm hôm đó.” Hà Tuấn Khoa ra hiệu bảo quản gia phát video.

Màn hình máy tính lập tức sáng lên, cũng bắt đầu phát video.

Trần Tú Nhi kinh ngạc không thôi nhìn chằm vào màn hình, trong phòng của hẳn sau lại có camera theo dõi.

Dù là ai cũng không ngờ, Hà Tuấn Khoa sẽ gắn camera ở trong phòng, dù sao nơi đó cũng là chỗ nghỉ ngơi!

Lâm Hương Giang cũng giật mình, trong phòng có camera? Lúc trước cô ở trong nhà họ Hà, có phải mọi hành động của cô đều bị quay lại không?

Chẳng lẽ hẳn giám sát cô?

Video không dài, tất cả mọi người nhanh chóng thấy rõ, chính là Trần Tú Nhi không mặc quần áo năm bên cạnh hắn, cũng là cô ta cố ý chụp tấm ảnh gây hiểu lầm!

‘Säc mặt vợ chồng nhà họ Trần đã biến thành màu gan heo, giây trước, bọn họ còn tự tin mười phần chất vấn Hà Tuấn Khoa, đòi phải rõ ràng, bây giờ, bọn họ hận không thể tìm một cái khe để chui xuống, thật sự quá dọa người.

Trần Tú Nhi như nằm mơ, cả người cứng đờ đứng đó, mặt không còn chút máu gì.

“Cô, chú, bây giờ hai người đã nhìn rõ rồi chứ? Con không có ức hiếp cô ta, chắc là hai người đã nói với cô ta, con gái không nên tùy tiện mở trần truồng nằm bên cạnh đàn ông chứ, như vậy nguy hiểm lắm.

Giờ phút này không khí trong phòng khách nhà họ Hà cực kỳ quỷ dị, im lặng đến dọa người, mà sắc mặt ba người nhà họ Trần đều cực kỳ khó coi.

Lúc này có người đi vào phòng khách đánh vỡ bầu không khí quái dị.

Liễu Thu Cúc vội vàng đi vào, bà ta nghe nói Trần Tú Nhi dẫn theo ba mẹ đến nhà họ.

Hà tìm Hà Tuấn Khoa nói phải trái, thời khắc như vậy sao lại có thể không có bà ta chứ?

Bà ta vừa tiến vào liền thấy mặt Trần Tú Nhi hoảng hốt ngồi trên sofa, vợ chồng nhà họ Trần ngồi bên cạnh cô ta cũng đang xấu hổ, khó xử.

Nhất thời bà ta tưởng Hà Tuấn Khoa chối, để Trần Tú Nhi chịu tủi nhục.

Bà ta lập tức nói: “Tuấn Khoa, ở trước mặt chúng tôi, cậu còn muốn ức hiếp Tú Nhĩ?”

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Liễu Thu Cúc xuất hiện, Lâm Hương Giang đứng bên cạnh Hà Tuấn Khoa, trong lòng cô hận không kiềm được, hai tay đặt ở bên hông chặt lại, cô gắng kiềm mình lại, bằng không thì thật sự cô sẽ lại bóp lấy cổ Liễu Thu Cúc.

Lâm Thanh Dương là người đầu tiên phát hiện mẹ mình khác thường, ngẩng đầu nhìn cô: “Mẹ, mẹ bị sao vậy?” Cậu nhóc cảm thấy người của mẹ đang run lên.

Lâm Hương Giang căng dây thần kinh, cúi đầu, cố găng bình ổn giọng: “Không có gì”

“Mẹ, mẹ không cần phải kích động, là cái người phụ nữ hư đốn kia dụ dỗ ba, ba đâu có làm chuyện gì có lỗi với mẹ đâu” Tên nhóc đoán tâm tư của cô.

Lâm Hương Giang chớp mắt một cái không được tự nhiên, tên nhóc xấu xa này đang nói gì vậy?

Đầu vai cô bị người đàn ông ôm lấy, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Bà Tuấn Khoa à, bên ngoài tôi không có người phụ nữ khác, chỉ có mỗi mình em”

Hắn dựa vào gần đến vậy, lời hắn nói nghe như là hắn xem cô là trung tâm.

Lâm Hương Giang chuyển mắt lại nhìn hắn: “Tôi… tôi tin anh.”

Mắt thấy hai người không xem ai ra gì mà tú ân ái, ba người nhà họ Trần lại cảm thấy lúng túng, hôm nay bọn họ hoàn toàn là đang diễn một vở hài kịch, tới đây để bọn họ chế giễu!

Chỉ có Liễu Thu Cúc còn chưa rõ ràng chuyện gì xảy ra, thấy Lâm Hương Giang vui vẻ, trong lòng cô lại không thoải mái!

“Tuấn Khoa, Tú Nhi làm sao giờ? Cậu không muốn chịu trách nhiệm hả?” Liễu Thu Cúc lập tức lên tiếng nhắc nhỏ.

Lâm Hương Giang khẽ liếc Liễu Thu Cúc, bà ta lại muốn chia rẽ cô và Hà Tuấn Khoa sao?

Xe ra Liễu Thu Cúc vẫn xem cô làm cái gai trong mắt của bà ta, không nhổ cô đi thì không được!

Trong con ngươi đen sâu không thấy đáy của Hà Tuấn Khoa bình tĩnh liếc nhìn Liễu Thu Cúc, từ từ nói: “Chị dâu à, cảm ơn chị đã luôn quan tâm chuyện chung thân đại sự của em, nhưng em là người đã có vợ rồi, không cần đưa thêm phụ nữ bên ngoài đến cho em, em chịu không nổi”

Sự mỉa mai trong lời nói của hắn cực kỳ rõ ràng, Liễu Thu Cúc này cứ xen vào việc của người khác.

Bình Luận (0)
Comment