Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 141

Chương 141: Không nỡ à

“Tôi đuổi việc là vì tốt cho cô, em tư của tôi là một tên động vật máu lạnh, chưa bao giờ dịu dàng với phụ nữ, cô mau chóng rời xa nó, còn có thể giữ được cái mạng nhỏ của cô” Nguyễn Cao Diệp cứ làm dáng vẻ như đang muốn tốt cho cô.

Lâm Hương Giang hoài nghi Nguyễn Cao Cường mà cô biết có cùng với người trong miệng của gã không?

Động vật máu lạnh? Cô thật sự không thể tin được Nguyễn Cao Cường luôn ấm áp, lịch sự là một tên máu lạnh.

Chắc chắn tên Nguyễn Cao Diệp này vì đuổi cô đi mà cố ý nói xấu Nguyễn Cao Cường.

“Tôi cho cô nhiều lời khuyên như vậy.

Cô nhanh chạy đi thôi” Nguyễn Cao Diệp xoay người vào thang máy.

Người trợ lý kiêu ngạo kia của gã phất tay với cô: “Đi mau, đi mau”

“Anh..” Mắt thấy thang máy trước mắt đóng lại, Nguyễn Cao Diệp với vẻ tay đây biến mất sau cánh cửa, người này, sao có thể là anh trai của Nguyễn Cao Cường?

Người thấy đời rơi đầy trên đất, cô đành nhặt lên từng cái.* Đây là lần đầu tiên cô bị đuổi việc với lý do ngớ ngẩn như vậy.

Mới đầu cô còn tưởng rằng vì có liên quan với Hà Tuấn Khoa nên cô mới bị đuổi việc, bây giờ xem ra cũng không phải.

Không bao lâu sau, cô nhận được được điện thoại của thư ký bên Hà Tuấn Khoa, thông báo cô đi gặp hẳn.

Trong công ty luật, ở phòng khác, Hà Tuấn Khoa và luật sư đại diện của hắn đã ở đó.

Lâm Hương Giang vừa vào cửa đã thấy người đàn ông đang chéo đôi chân dài, ngồi một mình trên sô pha, với một điếu thuốc đang cháy giữa ngón tay khớp xương rõ ràng.

Trong phòng khách đầy khói, vài mẩu thuốc lá đã bị ghim lên gạt tàn.

Gô không chịu nổi được được khói thuốc sặc người này, nhịn không được ho mấy tiếng, hẳn không có việc gì thì hút nhiều như vậy làm gì?

“Mở cửa ra đi” Hà Tuấn Khoa dụi điếu thuốc trong tay, bảo Hoài Vũ mở cửa.

Mùi thuốc lá tản ra bớt, cô ngồi đối diện hẳn, nhìn thấy trên bàn trà đã đặt sẵn một phần thỏa thuận ly hôn, hắn đang muốn chờ cô ký tên sao?

Ánh sáng trong mắt cô tối đi, cảm giác lồng ngực như bị ai đó ngắt, nhéo.

“Cô Lâm, cô đã hiểu rõ ràng chưa? Cô đồng ý ký tên chứ?” Luật sư mở miệng trước.

Ánh mắt Lâm Hương Giang cứ dán vào người người đàn ông: “Tôi muốn nói chuyện với anh trước”

Con ngươi đen sâu không thấy đáy của Hà Tuấn Khoa nghênh đón cô, gương mặt đẹp trai không đổi, không nhìn ra cảm xúc của hắn, giọng nói thản nhiên: “Nói đi”

Lâm Hương Giang mấp máy môi mới nói: “Anh đang đấu với Nguyễn Cao.

Cường trên thương trường đúng không?”

Hà Tuấn Khoa nhìn chằm chằm cô, hẳn còn tưởng cô yêu cầu gặp mặt là muốn bàn chuyện quyền nuôi nấng của con, không ngờ tới cô mở miệng lại hỏi chuyện của Nguyễn Cao Cường.

Vẻ mặt người đàn ông không khỏi lạnh đi mấy phần.

Lâm Hương Giang bị anh nhìn chằm ăm đến run cả da đầu, hắn không lên tiếng là có ý gì? Chẳng lẽ là đang cam chịu hay sao?

“Có phải hay không thì có quan hệ gì với em sao? Không phải em đã nói, tôi và anh ta có đấu nhau trên thương trường thế nào thì cũng không liên quan đến em sao?” Một lúc sau, anh mới thờ ơ nói.

Lúc trước đúng thật cô có nói như vậy, chỉ là khi đó là để cho hắn thấy, cô đến công ty của Nguyễn Cao Cường làm không phải là có tư tình gì với anh ta cả.

“Tôi quên mất, em đã bị đuổi việc rồi, có phải tại Nguyễn Cao Cường không có ở đó, không bảo vệ được em, em mới lo lắng anh ta không ứng phó được với nguy cơ hay không?” Đôi môi mỏng của Hà Tuấn Khoa nói ra một câu mỉa mai.

Lâm Hương Giang giật mình: “Sao anh lại biết tôi bị đuổi việc?”

Buổi sáng cô bị đuổi việc, buổi chiều đã biết, tốc độ rất nhanh, có lẽ nào hắn phái người theo dõi cô?

“Có phải là do anh bảo Nguyễn Cao Diệp đuổi việc tôi hay không?” Cô không thể không nghỉ ngờ hẳn.

Hà Tuấn Khoa nheo mắt lại, giống như là nghe thấy chuyện gì buồn cười, hẳn cười nhạo nói: “Cho dù tôi có thể làm thế, thì tôi cũng không muốn qua lại với người nhà họ Nguyễn Cao”

Phải rồi, mị n hắn chạm mặt với Nguyễn Cao Cường đều giương cung bạc kiếm, sao hẳn có thể lén qua lại với người nhà họ Nguyễn Cao được?

Nói như thế, hắn thừa nhận việc đấu nhau trên thương trường với Nguyễn Cao Cường.

“Vì sao anh lại làm khó Nguyễn Cao Cường? Nếu là vì anh ấy giúp tôi…”

“Không phải em quá xem trọng bản thân đấy chứ? Chuyện thương trường có quan hệ gì với một người phụ nữ như em cơ chứ?”

Không đợi cô nói xong, hắn đã lạnh giọng cắt ngang, trên mặt đều là vẻ châm chọc.

Lâm Hương Giang có hơi không được tự nhiên, không thể trách cô cho răng hắn vì tức giận Nguyễn Cao Cường giúp cô, cố ý gây khó dễ cho nhà họ Nguyễn Cao, nếu Nguyễn Cao không giúp cô thì cô cũng không lấy được chứng cứ tố cáo Liễu Thu Cúc, cũng sẽ không đến trước mặt Hà Phương Đông phơi bày sự thật tàn nhãn.

Tuy rằng hắn phủ nhận, nhưng cô luôn cảm thấy, đột nhiên hắn làm khó dễ Nguyễn Cao Cường chắc chắn có lý do.

“Tôi không hiểu đàn ông mấy người vì cái gì mà đấu trên thương trường, anh có thể chấm dứt hành vi không có ý nghĩa này không?”

Cho dù cuối cùng hắn thắng thì sao?

Cô không tin hắn có thể không bị tổn hao cái gì, nguyên vẹn trở ra, sợ nhất chính là cả hai đều thiệt.

“Chấm dứt? Em đang cầu xin giúp.

Nguyễn Cao Cường ư?” Vẻ mặt người đàn ông càng trở nên âm u, lạnh lẽo, con ngươi đen hung ác nhìn chằm chằm cô.

Từ khi nào thì quan hệ của cô v: Nguyễn Cao Cường lại tốt đến vậy? Còn cần cô đến cầu tình thay anh ta?

“Nguyễn Cao Cường có biết em tới đây cầu xin cho anh ta không? Hay là anh †a bảo em làm vậy? Nếu đó là ý của anh †a thì em bảo anh ta tự mình đến đây cầu tôi” Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nói.

Lâm Hương Giang chống lại đôi mắt lạnh của hẳn, tại sao hắn lại có thể nghĩ như vậy?

Cô không hy vọng nhìn thấy hẳn và Nguyễn Cao Cường cả hai bên đều bị thiệt, nói thật, cả hai người bọn họ ồn ào, không thoải mái, cô sống cũng không tốt gì.

“Anh ta không biết, anh ta cũng không bảo tôi làm vậy, tôi không phải muốn cầu tình cho anh ta, tôi Cô muốn giải thích, nhưng mà người đàn ông này lại không có kiên nhãn nghe cô nói nhiều, lại cắt ngang lời của cô: “Tôi không muốn biết chuyện của em và anh ta, ký tên đi” Hắn đứa cây bút đến trước mặt cô.

Câu nói kế tiếp của Lâm Hương Giang chỉ có thể nuốt vào trong bụng, nhìn khuôn mặt lạnh như băng của người đàn ông, giống như hẳn và cô đã biến thành những người xa lạ, không biết nhau.

Cô nhìn chăm chằm vào cây bút máy không nhúng nhích, bàn tay đặt dưới bàn trà vô thức siết chặt góc áo.

Qua một hồi lâu, cô mới mấp máy miệng nói: “Không cần ly hôn không được sao?”

“Làm sao? Không nỡ à? Em đang luyến tiếc tôi hay là luyến tiếc con?” Hắn vừa dứt lời lại cười lạnh châm chọc: “À, sao em lại luyến tiếc tôi được? Tôi cũng chỉ là đối tượng để em lợi dụng thôi”

Trong phút chốc Lâm Hương Giang không biết nói gì, cô cố ý nói với hắn cái gì, anh đều tưởng là thật sau, ngay từ đầu cô đã không muốn lợi dụng anh rồi.

“Không phải là anh trách tôi vạch trần chuyện Liêu Thu Cúc trước mặt chủ tịch Hà chứ? Nếu tôi biết điều đó sẽ khiến ông ấy chịu đả kích lớn như vậy, tôi.”

“Đủ rồi, thù em muốn báo cũng báo rồi, thỏa thuận lúc trước của tôi và em cũng đã trở thành đồ bỏ, không nhất thiết phải tiếp tục cuộc hôn nhân này” Hắn cực kỳ bình tĩnh cũng cực kỳ dứt khoát.

“Tôi bận rộn nhiều việc, nếu em còn chưa hiểu rõ, lúc nào em muốn ký thì liên hệ với luật sư của tôi” Hà Tuấn Khoa nói xong thì đứng dậy, định rời đi.

“Anh chờ đã” Lâm Hương Giang bắt hẳn lại.

Người đàn ông cao lớn đứng đối diện cô, đôi mắt lạnh nhạt nhìn xuống cô: “Hiểu rồi, muốn ký tên?”

Ánh mắt người đàn ông qua lạnh bạc, cô không thể nhìn ra được trong con ngươi bình tĩnh không gợn sóng của hắn cảm xúc gì cả, nhưng mày hắn cau lại, cứ như hẳn thật sự rất bận, cô tốt nhất là ký tên nhanh đi, không cần lãng phí thời gian của hắn.

Cô nhìn về phía thỏa thuận ly hôn kia, cô nhớ rõ lần trước luật sư đưa cho cô xem, hắn chưa có ký tên.

Gô lật đến trang cuối cùng, quả nhiên chỗ ký tên còn trống, anh cũng không có ký.

Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, giữ bình tĩnh nói: “Anh ký thì tôi ký.”

Bình Luận (0)
Comment