Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 144

Chương 144: Cô kích động làm cái gì

Phan Thanh Y hít một hơi, đột nhiên nghĩ đến gì đó, vừa cười: “Cô có biết vì sao hôm nay tôi lại đến đây chọn lễ phục không?”

Mặt Lâm Hương Giang thờ ơ, không chút hứng thú.

Phan Thanh Y cũng không cảm thấy không thú vị, tiếp tục nói: “Tôi thấy là cô vẫn còn chưa biết nhỉ, tôi đây tốt bụng nói cho cô biết, chú út của anh ấy… chính là Hà Tuấn Khoa đang chuẩn bị đám cưới với thiên kim nhà họ Cố rồi, đến lúc đó nhà họ Hà sẽ vì cô ấy mà tổ chức một buổi tiệc chào đón, còn có thể công bố tin tức kết hôn của hai nhà tại buổi tiệc, không phải cô nên vui mừng thay chồng trước của mình đi chứ? Dù sao thì cuối cùng cậu ấy cũng tìm được người vợ môn đăng hộ đối với mình rồi”

Lâm Hương Giang đã biết tin này rồi nhưng trong lòng vẫn không kiềm được mà có chút không thoải mái.

Gô giữ bình tĩnh, cô sẽ không biểu lộ ra cảm xúc của cô trước mặt Phan Thanh Y đâu.

Liếc mắt thấy Phan Thanh Y đang cười tươi, cô đùa cợt nói: “Thiên kim nhà họ Cố mà anh ấy muốn kết hôn cũng không phải cô, cô kích động làm cái gì?”

Nói thêm gì nữa cũng không có ý nghĩa, cô lại bước đi.

“Đứng lại! Tôi cho cô đi à?” Vẻ tươi cười của Phan Thanh Y biến mất, lạnh giọng quát.

Lúc này Hoàng Kiều Liên đến, nhìn thấy Phan Thanh Y, gương mặt cô lập tức khó coi: “Ö đây không phải là con hồ ly tỉnh giật chồng người khác à? Tiệm của chúng tôi không chào đón hồ ly tỉnh, mời cô nhanh chóng đi khỏi đây.

Phan Thanh Y nhìn chằm chăm mấy cô, cười giễu nói: “Thì ra là mấy người vẫn còn ở với nhau, ngay cả việc cũng làm cùng nhau, đúng là tình chị em sâu đậm mà: “Tình cảm của tôi và Tiểu Giang không phải như cô, loại chị em giả tạo ngoài một mặt, trong một mặt”

Mỗi câu của Hoàng Kiều Liên đều đang mắng Phan Thanh Y, cô ta đương nhiên không nhịn được.

“Thái độ của cô là sao? Có biết bây giờ tôi chính là khách quý của tiệm mấy người không, mấy người dám đắc tội tôi, coi chừng tôi khiếu nại cô!” Phan Thanh Y làm dáng vẻ cao quý nói.

Hoàng Kiều Liên tỏ vẻ không sao cả, nhún vai: “Được thôi, cô cứ khiếu nại đi, bạn bè nên nhắc một chút, tôi chính là quản lý của cửa tiệm này, khiếu nại cũng phải đi tìm tôi”

“Cô..” Phan Thanh Y bị Hoàng Kiều Liên chọc tức đến thở không ra hơn, nhưng mà cô ta lại nhanh chóng cười: “Một người là quản lý, một người là nhân viên của hàng, tình cảm chị em cửa mấy người cũng không phải quá tốt nhỉ”

“Cô ít châm ngòi ly gián ở đây, nhanh đi đi, lễ phục trong tiệm của chúng tôi rất cao quý, không phải kiểu mà người phụ nữ gầy yếu lại độc ác như cô có thể khống chế được đâu” Hoàng Kiều Liên không thể nể tình với cô ta “Được… mấy người thật độc ác! Mấy người chờ đó cho tôi!” Phan Thanh Y tự biết cô ta yếu hơn, không thể cãi nhau với hai người bọn họ, cho nên đen mặt bỏ đi.

Phan Thanh Y vừa đi, Hoàng Kiều Liên lập tức nhìn về phía Lâm Hương Giang, có chút khẩn trương hỏi: “Cậu không sao chứ? Cô ta làm gì cậu rồi?”

Lâm Hương Giang cong môi cười: “Cậu cũng đã nói cô ta gầy yếu, cô ta có thể làm gì tớ cơ chứ?”

Hoàng Kiều Liên thở ra một hơi, lập tức tức giận nói: “Không cần phải khách khí với Phan Thanh Y, cô ta đáng bị như vậy, cậu nhìn cô ta gầy đến da bọc xương, cũng không biết có thể chống đến khi nào” Không phải cô ấy đang nguyền rủa người khác à?

Cuối tuần.

Lâm Hương Giang có thể gặp con trong tuần này, lúc tan học, cô đi đến trường đón con, cuối tuân này hai mẹ con sẽ dành thời gian cho nhau.

Cô đón con về chỗ ở của Hoàng Kiều Liên, nghe thấy con nuôi đến, Hoàng Kiều Liên liền mua rất nhiều đồ ăn về.

Bà người ngồi trên bàn ăn cùng nhau ăn bữa tối.

“Tới tới tới nào, con nuôi của mẹ, mau ai một miếng thịt kho tàu, con nhìn đi gương mặt nhỏ cửa con cũng gầy rồi, quả †áo cũng mất rồi, con sống ở nhà họ Hà không tốt sau? Hay là thằng ba khốn kiếp của con không chăm sóc tốt cho con?”

Hoàng Kiều Liên gắp hai ba miếng thịt kho tàu vào bát của cậu nhóc.

Lâm Thanh Dương cũng không khách khí, cậu nhóc ăn mấy miếng, còn chưa kịp nuốt vào đã nói: “Mẹ không có ở đó, con nhớ mẹ, cho nên liền gầy đi, nhưng mà…là con cố ý không ăn nhiều như thế, để cho ba có thể nhìn thấy được, đứa trẻ không có mẹ buồn biết bao nhiêu!”

Lâm Hương Giang nghe vậy vừa buồn cười lại đau lòng, gõ đầu của cậu nhóc một cái, cố ý giận dõi: “Đứa nhỏ không có mẹ là sao hả, không phải mẹ con vẫn khỏe đây sao?”

Lâm Thanh Dương quay đầu lại, vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn chăm chú cô: “Mẹ, ba nói mẹ bận làm việc, không thể thường xuyên về nhà, con đoán là ông ấy gạt con, hai người ở riêng đúng không?”

Nói xong cậu nhóc lại lắc đầu: “Không đúng, phải nói là hai người ly hôn rồi, đúng không?”

Trước câu hỏi của con, trong phút chốc Lâm Hương Giang không biết phải trả lời thế nào, tên nhóc con kia, còn nhỏ thế mà đã biết cái gì là ở riêng, gì là ly hôn rồi?

Hoàng Kiều Liên ở bên cạnh không nhìn được: “Tiểu Giang à, cậu nói cho nó biết đi, sớm hay muộn gì nó cũng biết cậu và tên họ Hà khốn nạn đó ly hôn”

Từ sau khi Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa ly hôn, Hà Tuấn Khoa liền biến thành kẻ khốn nạn trong miệng Hoàng Kiều Liên.

Lâm Hương Giang không thể nào.

ngăn lời chị em tốt của mình lại, hồi hộp nhìn về phía con mình, nhóc con kia nghe thấy tin bọn họ ly hôn không hề buồn chút nào, còn làm vẻ mặt quả là như thế.

“Mẹ, không cần giấu con, con hiểu hết mà, nhất định là tình cảm hai người tan vỡ mới ly hôn” Bằng không thì vì sao những người khác lại nói ba cậu sẽ kết hôn với người phụ nữ khác?

Lâm Hương Giang co rút khóe mắt, tên nhóc xấu xa này ngay cả tình cảm tan vỡ cũng biết nữa?

Không cần cô giải thích, trái lại cậu nhóc lại an ủi cô: “Mẹ, lúc trước đều là mẹ lo cho con, mẹ rất vất vả ròi, bây giờ con đi theo ba, đổi lại là ông ấy lo cho con, nếu mẹ còn tình cảm với ông ấy thì con sẽ giúp mẹ, không cho phép người phụ nữ khác đến gần ông ấy”

Ý là, tên nhóc này sẽ giúp cô coi Hà Tuấn Khoa?

Lâm Hương Giang có hơi dở khóc dở cười, vốn đang suy nghĩ làm sao nói với cậu chuyện bọn họ ly hôn, hiện tại xem ra cô lo thừa rồi.

Cô sờ đầu con mình: “Chuyện này không phải là chuyện một đứa nhóc như con có thể quản được, lo ăn cơm đi”

“Tiểu Giang, tớ nói cậu không cần phải cứ treo chết trên một cái cây đâu, nếu tên họ Hà khốn nạn kia không trân trọng cậu thì cậu cũng không cần phải lưu luyến làm gì, ngày mai tớ sẽ giới thiệu cho cậu một vị siêu cấp đẹp trai, lại dịu dàng, săn sóc, nhất định là tốt hơn tên khốn nạn kia một trăm lần!” Hoàng Kiều Liên sợ cô còn đau buồn, cười ha hả nói với cô.

“Nếu mà tốt vậy thì cậu giữ cho cậu đi”

“Cậu đừng có mà không tin, tớ nói thật đấy..”

Hết cuối tuân, Lâm Hương Giang đưa con về nhà họ Hà.

Lúc làm việc, sáng sớm, Lâm Hương Giang đang chỉnh sửa lễ phục.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, có người đẩy cửa vào, tuy rằng ngạc nhiên vì sớm như vậy đã có khách đến nhưng cô vẫn nhanh chóng xong người, cực kỳ lễ phép nói: “Xin chào, hoan nghênh tới…”

Khi nhìn thấy người tới là ai, cô không khỏi kinh ngạc: “Anh..”

Lâm Hương Giang vẫn luôn quan tâm tin của Nguyễn Cao Cường, nhưng gần đây không có đưa tin gì, số của anh ta lại không gọi được, trong khoảng thời gian này đều không có tin gì của anh ta.

Cho nên khi anh ta đột nhiên xuất hiện trước mặt, cô liền giật hết cả mình.

Nguyễn Cao Cường đi đến trước mặt cô, thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô, không khỏi cong môi lên, giơ tay quẹt mũi cô: “Sao hả? Không biết anh à?”

Lúc này Lâm Hương Giang mới tỉnh táo lại, sờ sờ mũi, cực kỳ vui vẻ lại không dám tin nhìn anh ta: “Anh… anh không bị sao à?” Quá mức tưởng tượng rồi, trong thời gian ngắn không biết phải nói thế nào.

Nguyễn Cao Cường giơ hai tay ra: “Em nhìn xem dáng vẻ anh có giống đang bị gì không?”

Lâm Hương Giang đánh giá anh từ trên xuống một lần, anh ta vẫn là Nguyễn Cao Cường tao nhã, lịch sự ấy, không thay đổi.

Nói như vậy thì anh ta đã giải quyết được nguy cơ của tập đoàn rồi?

“Có rảnh không? Mời em uống cà phê” Có vẻ anh ta có việc muốn nói với cô.

Bình Luận (0)
Comment