Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 221

Chương 221: Lấy máu của cô ấy

Hai tay Lâm Hương Giang căng thẳng nhìn chằm chằm, nằm chặt lấy bàn sách phía sau lưng, phòng bị khuôn mặt gầy gò già nua đó.

Nếu không phải nhìn thấy bóng người dưới chân, cô còn nghĩ mình đã gặp phải ma.

“Ông… Ông là ai? Bắt tôi tới đây để làm gì?

Nguyễn Cao Khải nheo đôi mắt sắc bén xám xịt nhìn cô cẩn thận, khuôn mặt này quả thực rất giống với mẹ cô, đặc biệt là vẻ mặt hoảng sợ, thật sự là giống y hệt với con dâu của ông cụ.

Vì vậy cô ấy chính là Nguyễn Cao Ánh, cháu gái ruột của ông cụ.

“Người đâu.” Nguyễn Cao Khải hô lên một tiếng.

Ngay lập tức, Lâm Hương Giang nhìn thấy có một người phụ nữ trung niên đưa theo hai người nữ giúp việc đi tới Nhìn thấy tình thế như này, trong lòng cũng có dự cảm không lành, cô nâng cao cảnh giác.

Cô vẫn chưa hồi phục khả năng nghe, chỉ nhìn khẩu hình của ông già đó, không biết ông ta đã nói cái gì, ba người phụ nữ ấy càng tiến tới gần chỗ cô.

“Làm cái gì vậy? Không được phép lại gần tôi..”

Hai nữ giúp việc bắt lấy cô, người phụ nữ trung niên bắt đầu kiểm tra người cô, bàn tay bà ấy sờ khắp người, thậm chí còn muốn cởi đồ của cô!

Lúc này Lâm Hương Giang thật sự tức giận rồi, một lão già lôi thôi gọi ba người phụ nữ tới ức hiếp cô?

“Cút ra! Đừng có động vào tôi!”

Một trận đấm đá toán loạn, cô đẩy một nữ giúp việc ra, còn đá cho cô gái đang lục soát người cô một cái.

Cảnh tượng lập tức trở lên hỗn loạn, ba người không hề nghĩ tới đột nhiên cô lại phản kháng điên cuồng đến vậy, sức lực cũng thật lớn!

Chị Khánh theo mệnh lệnh của ông lão chỉ một cô gái còn lại đến soát thân Lâm Hương Giang. Để hoàn thành nhiệm vụ, cô ta không quan tâm nữa, đột nhiên đẩy Lâm Hương Giang từ phía sau một cách hung tợn.

Lâm Hương Giang còn chưa kịp phòng bị, cả người ngã nhào về phía bàn sách!

“Bụp” một tiếng, trán cô đập lên mặt bàn, đau tới nỗi khiến cô hét lớn một tiếng: ‘ÁI”

Sau một trận rung trời lở đất, cô ngã nhào xuống mặt đất, tai nghe thấy những tiếng ù ù, cuối cùng nghe được một câu mắng chửi…

“Tôi bảo các cô xoát người tìm đồ, không bảo các người làm con bé bị thương, nghe rõ chưa? Đồ phế vật!” Là lão già đang mắng mấy người làm của ông ta Người làm mặt mày hoảng sợ, chị Khánh là người đẩy cô thì càng sợ hơn, mau chóng bảo hai người còn lại giữ chặt cô.

Lâm Hương Giang tiếp tục phản kháng, vừa nãy đã đụng vào thứ gì đó làm cho đầu cô choáng điên cuồng.

“Mau, hai người các cô giữ chặt cô ấy giúp tôi!” Chị Khánh hạ giọng.

Lâm Hương Giang muốn đứng dậy nhưng bị hai người ấn xuống đất, cô vùng vây một chút sau đó đột nhiên dừng lại, bỗng nhiên cô nghe thấy lời của bọn họ! Cô hồi phục thính giác rồi sao?

Còn chưa kịp vui mừng thì người phụ nữ trung niên tìm thấy một miếng ngọc rơi trước ngực cô.

“Bà làm gì vậy? Ăn cướp sao?” Lâm Hương Giang tức giận muốn bảo vệ miếng ngọc bội nhưng cô không cách nào đối phó được với ba người đó.

Ngọc bội bị người đó lấy đi, cô điên cuồng muốn cướp lại: “Khốn khiếp! Đó là di vật bố tôi để lại cho tôi, các người trả lại cho tôi!”

Chị Khánh không thèm để ý tới cô, chỉ bảo nữ giúp việc giữ cô cẩn thận.

“Ông chủ, cái này được tìm thấy trên người của cô ấy.’ Chị Khánh đem miếng ngọc bội đưa ra trước mặt Nguyễn Cao Khải.

Nhìn thấy miếng ngọc bội đó, ánh mắt Nguyễn Cao Khải chăm chú dữ dội, trong mắt loé lên tỉa sáng, cảm xúc xao động. Bàn tay già nua run run nhặt lên mặt dây chuyền ngọc bội đầy mong chờ, vẻ mặt càng ngày càng phức tạp.

“Lão già, trả ngọc bội lại cho tôi!” Lâm Hương Giang bực tức nói.

Lẽ nào cô bị bắt lại vì miếng ngọc bội?

Đó là món đồ mà bố cô để lại cho cô, cũng chẳng phải là thứ gì đắt tiền, bọn họ cướp đi đâu có tác dụng gì?

Chỉ là nhìn thấy cảm xúc của lão già, hình như ông ta nhận ra miếng ngọc bội? Nguyễn Cao Khải làm sao mà lại không nhận ra tín vật nhà họ Nguyễn Cao được?

Năm đó ông ta đem tín vật đưa cho con trai cả, cũng là bố của Nguyễn Cao Cường, sau đó tín vật đã mất tích theo cháu gái.

Nếu như hôm nay, tín vật được tìm thấy trên người của cô gái này, lẽ nào cô ấy thực sự là cháu gái ông?

Nguyễn Cao Khải không thể không nhìn cô lại lần nữa, khuôn mặt trong bóng tối, ánh nhìn giấu kín khó để phân biệt.

Lâm Hương Giang bị ánh mắt kia nhìn đến lạnh sống lưng, cô không rõ lão già này sao lại nhìn cô như vậy, giống như ông ta biết cô từ trước. Nhưng trong kí ức của cô, cô ấy căn bản chưa từng gặp ông ta.

Huống hồ bộ dạng của ông ta vô cùng doạ người, nếu nhìn ông ta kĩ hơn chút thì đêm về có khả năng sẽ gặp ác mộng.

“Ngọc bội của cô sao?” Nguyễn Cao Khải nhìn cô chằm chằm, đột nhiên đặt câu hỏi.

“Đương nhiên là của tôi!” Lão già này rút cuộc muốn làm gì?

Nguyễn Cao Khải lại nhìn cô ngây ngẩn một chút, ngay lập tức hét lên: “Bác sĩ Việt, vào đi!”

Một người mặc áo trắng bác sĩ mang theo hộp y tế bước vào, lễ độ cung kính chào: “Ông Nguyễn Cao Khải”

Ông Nguyễn Cao Khải?

Lâm Hương Giang tròn xoe mắt ngạc nhiên, ánh mắt phát sáng lấp lánh nhìn ông cụ ấy, lẽ nào là ông của Nguyễn Cao Cường?

Không đợi cô hỏi, Nguyễn Cao Khải bảo với bác sĩ: “Anh làm việc đi.”

“Vâng.” Bác sĩ Việt mở hộp y tế lấy ra ống tiêm.

Lâm Hương Giang trở nên kinh hãi: ‘Các người định làm gì tôi?” Không lẽ là mang cô ra làm thí nghiệm ư? Hay là dùng bơm tiêm để tiêm cái gì cho cô? Thuốc mê hay thuốc độc? Không cần biết là gì, dù sao cũng đều là muốn cái mạng của côi “Ông Nguyễn Cao Khải, ông làm gì vậy, Nguyễn Cao Cường có biết không?” Lâm Hương Giang tức giận hỏi, trong lòng đầy hoảng loạn.

Nguyễn Cao Khải liếc nhìn cô ấy, lạnh lùng “Hừ” một tiếng không tiếp lời, hiển nhiên là ông ta bắt cô sau lưng Nguyễn Cao Cường.

Ngay sau đó, vị bác sĩ đó cầm kim tiêm đi tới chỗ cô.

“Anh muốn làm gì? Anh là bác sĩ thì nên cứu người chứ không phải hại người.” Cô thử thuyết phục bác sĩ không nên nối giáo cho giặc, nhưng rõ ràng là lãng phí nước bọt.

Cô ấy không cử động nổi, ba người ép giữ cô cẩn thận, không để lại cơ hội phản kháng nào.

“Tôi chỉ cần lấy một ít máu thôi, sẽ không làm hại tới cô đâu.” Bác sĩ dịu dàng nói.

Lấy máu gì? Con người quý nhất là máu, đặc biệt là đối với con gái lại càng quan trọng, anh ta còn nói gì mà không hại cô, còn lâu mới tin lời anh ta nói!

“Á! Anh là bác sĩ chó má gì thết”

Bác sĩ đó đâm lên ngón tay cô một lỗ, sau đó bắt đầu lấy máu ra làm cô đau tới nỗi mắng người thô bạo.

Cô giương mắt nhìn máu của mình bị người khác hút ra một ống, cảm thấy đau thắt ruột gan!

“Ông già Nguyễn Cao Khải, ông muốn lấy máu tôi để làm gì?”

“Cô gọi tôi là gì?” Khuôn mặt già nua của Nguyễn Cao Khải lạnh tanh “Ông già Nguyễn Cao Khải, không phải ông muốn uống máu người đấy chứ?” Lâm Hương Giang nén giận trong lòng, máu cũng bị lấy rồi thì hà cớ gì phải khách khí với ông ta.

Sắc mặt Nguyễn Cao Khải rất khó coi, sắp tức điên lên rồi, cuối cùng vẫn là ép xuống, không để ý tới cô, nhưng mà nói với vị bác sĩ: “Anh mau chóng lấy kết quả cho tôi “Tôi đã rõ, thưa ông Nguyễn Cao Khải.”

Lâm Hương Giang không đoán ra Nguyễn Cao Khải muốn máu của cô để làm gì, tuy cô sợ hãi nhưng không thể không giả vờ bình tĩnh.

Cô ấy phát hiện Nguyễn Cao Khải đối với những người khác trừ với Nguyễn Cao Cường đều không bình thường.

“Ông chủ, người nhà họ Hà đến rồi, muốn chúng ta giao người.” Một người giúp việc vội vàng bước vào báo cáo.

Trong lòng Lâm Hương Giang vui sướng, Hà Tuấn Khoa tới cứu ấy rồi.

Mặt Nguyễn Cao Khải không chút biểu cảm, nháy mắt trở nên lạnh lùng: “Giao người gì? Cô ấy hiện tại chỉ có thể ở đây!”

Ông lão đã lấy máu của cô còn không muốn cho cô đi sao?

“Nhưng mà… chú ấy mang bao nhiêu người qua đây, ông chủ ông hãy ra ngoài xem đi”

“Ông già, ông đã bắt cóc tôi lại còn giam giữ tôi, ông như thế này là phạm pháp đấy ông có biết không!” Lâm Hương Giang bất giác tức giận nói.

Nguyễn Cao Khải coi khinh lạnh lùng nói: “Ở đây tôi chính là pháp luật!”

Ông ta vừa dứt lời, “‘Rầm”, bên ngoài truyền tới một tiếng động lớn.

“Có chuyện gì vậy?” Mặt Nguyễn Cao Khải biến sắc.

“Gay go, có phải bên ngoài đã đánh vào rồi?” Chị Khánh cau mày nói.

“Đi ra xem xem!”Nguyễn Cao Khải xoay người bước đi, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, tiếp tục hạ lệnh: “Mang cô ấy theo.”

Bình Luận (0)
Comment