Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 226

Chương 226: Hôn em được không?

“Cô nói cho rõ ràng đi, nhà Nguyễn Cao chúng tôi chỗ nào không bình thường, chỗ nào mà máu lạnh?”

Nguyễn Cao Khải cố gắng đè xuống cơn giận đang cuồn cuộn dâng lên, lạnh lùng nghiêm nghị hỏi Lâm Hương Giang bĩu môi: “Nếu mà là nhà bình thường người ta cũng không phải không nói không răng đã cho người bắt tôi đến đây, nếu như không phải máu lạnh cũng không đến mức thuê sát thủ lấy mạng tôi đúng không?”

Một câu chất vấn làm Nguyễn Cao Khải á khẩu, ông ta cố gắng giữ vững cái mặt mo, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô.

Toàn bộ không khí trong phòng khách dưới áp lực kinh người này dường như đóng băng lại, ngay cả Nguyễn Cao Cường đầu lông mày cũng đã nhíu chặt ,không nói lời nào.

Anh không ngờ Lâm Hương Giang lại to gan lớn mật dám nói mấy lời này trước mặt ông nội.

Bàn tay khô gầy của Nguyễn Cao Khải nằm chặt lấy thành ghế dựa bằng gỗ lim, hơi thở có chút gấp gáp, sống đến từng này tuổi lần đầu tiên trong đời có người dám nói ông ta không bình thường lại còn máu lạnh.

Qua một lúc lâu, ông ta mới lạnh lùng nói: “Một con nhóc như cô thì biết cái gì?

Không cứng rắn, không thủ đoạn cô cho rằng nhà Nguyễn Cao còn có thể có địa vị như ngày hôm nay?”

“Mấy chuyện này tôi không có hứng thú, ông không cần phí lời.’ Lâm Hương Giang lạnh nhạt nói.

Nguyễn Cao Khải thấy cô không thèm để ý thì tức giận hừ lạnh: “Cô có căm ghét nó thế nào thì đây cũng là nhà cô, trên người cô đang chảy chính là dòng máu của nhà Nguyễn Cao này, cô không muốn thừa nhận cũng không được”

“Được, vậy tôi hỏi ông nếu tôi đã là người nhà Nguyễn Cao các người thì tại sao năm đó lại vứt bỏ tôi?”

Cô chỉ đơn giản là tò mò muốn biết thôi, nhưng không nghĩ đến lúc cô hỏi điều này Nguyễn Cao Khải lại không dám nói gì.

Mà ngay cả Nguyễn Cao Cường cũng thay đổi sắc mặt, dường như chuyện cô mất tích khi ấy còn có bí mật nào đó mà bọn họ.

kiêng kị không dám nói ra ngoài.

“Các người sao lại im hết rồi? Khó nói quá hả?”

Cũng không biết cô chọc Nguyễn Cao Khải chỗ nào, ông ta đột nhiên đập tay xuống bàn quát lớn: “Cô thật sự không muốn quay về nhà Nguyễn Cao, không muốn giữ thân phận cháu gái của tôi sao?”

Lâm Hương Giang nhìn về phía Nguyễn Cao Cường, anh ta từ đầu đến cuối không nói một lời giống như nhiệm vụ hôm nay chỉ là đưa cô đến gặp ông nội, ngoài ra không có việc gì khác.

Anh ta cũng không hỏi cô muốn về nhà không và cũng không hề có ý giữ cô ở lại thật là kì lạ.

Cô lại quay lại nhìn ông cụ, không chút do dự trả lời: “Đúng vậy, tôi không muốn.”

Nguyễn Cao Khải mặt càng ngày càng đen, lạnh lùng nói: “Vậy cô có dám thề không, ngày hôm nay cô ra khỏi cửa lớn nhà Nguyễn Cao thì từ nay về sau dù có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến nhà Nguyễn Cao, cô cũng không còn bất cứ quan hệ nào với người nhà Nguyễn Cao nữa.”

“Ông nội!”

Nguyễn Cao Cường rốt cuộc không nhịn được mở miệng, những lời này quá quyết liệt, sao ông nội có thể bắt cô thề như vậy?

Lâm Hương Giang tỏ vẻ không sao cả: “Chỉ cần sau này ông đừng đến làm phiền tôi, thề một câu có gì mà không dám?”

Vốn dĩ cô cũng không muốn cùng cái nhà này có bất cứ quan hệ “Vậy bây giờ cô thề ngay đi” Nguyễn Cao Khải hạ quyết tâm, dù sao cũng chỉ là một đứa cháu gái muốn đi thôi, ông quan tâm nhiều như vậy làm gì?

Đúng như cô nói, ông ta rất máu lạnh, cả đời này cũng chưa từng bị ai áp chế, cũng không bị tình cảm ràng buộc, không cần quan tâm cô có muốn về hay không.

Nhìn thấy Lâm Hương Giang muốn thề vĩnh viễn không bước vào nhà Nguyễn Cao và hoàn toàn cắt đứt quan hệ, Nguyễn Cao Cường vội giữ cô lại: “Lâm Hương Giang…”

Dù nói như thế nào cô cũng là em gái anh ta.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, hình như hiểu được ý của anh, cô võ võ tay anh nói: “Không sao, sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn tốt.”

“Không được, cô đã thề thì cũng đừng nghĩ có bất kì quan hệ gì với người nhà Nguyễn Cao, nhất là nó nếu không thì sao còn gọi là cắt đứt quan hệ?” Nguyễn Cao Khải tàn khốc nói.

Lâm Hương Giang không nhịn được lại chửi thầm lão già Nguyễn Cao đúng là đồ điên, đồ máu lạnh.

Cô nhìn Nguyễn Cao Cường có chút thương hại, phải lớn lên trong cái nhà này còn bị ông già kia hành hạ thật đáng thương.

Nguyễn Cao Cường lúc này cũng đã tỉnh táo lại, ngay từ đầu anh đã không muốn Lâm Hương Giang quay về đây, nếu cô có thể được tự do, vui vẻ sao anh phải ngăn cản làm gì.

Anh rút tay về: “Được rồi, sau này chúng ta cũng đừng qua lại.”

Nhiều năm không gặp cũng không có tin tức gì anh vẫn có thể chịu được thì sau này cứ xem như chưa từng tìm được cô em gái này là xong.

Lâm Hương Giang nhìn nét mặt tổn thương của anh bỗng cảm thấy thật khó chịu.

Cho dù anh không phải anh trai cô mà chỉ là một người bạn bình thường thì ít nhiều cũng có chút tình cảm… Giờ cô chỉ có thể nói xin lỗi anh: “Nguyễn Cao Cường, rất xin lỗi…”

“Đi thôi, cô đi đi… Nguyễn Cao Cường nhằm mắt lại nói.

Lâm Hương Giang cũng không chần chừ, trước mặt Nguyễn Cao Khải phát thề sau đó chuẩn bị quay người rời đi.

Liếc mắt nhìn Nguyễn Cao Cường lần cuối rất muốn nói gì đó với anh nhưng lại không biết phải nói gì lúc này, chỉ thấy tim mình đau nhói.

Lúc biết mình có một người anh trai thật ra cô đã rất vui nhưng còn chưa kịp làm quen thì sau này bọn họ đã không thể qua lại. Chỉ có thể nói duyên phận anh em này quá mỏng manh.

Bắt buộc bản thân không nhìn anh nữa, cô đè xuống nỗi buồn trào dâng trong lòng bước đi.

“Tôi tiễn cô” Nguyễn Cao Cường bỗng dưng đứng lên.

“Đứng lại, để cô ta tự đi” Nguyễn Cao Khải lên tiếng ngăn cản.

Lâm Hương Giang dừng bước quay lại nhìn anh, trên môi nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Anh, có duyên sẽ gặp lại…”

Vừa dứt lời cô đã vội bước đi, cô sợ nếu còn dừng lại trái tim sẽ càng khó chịu.

Nguyễn Cao Cường giật mình đứng đó nhìn cô vội vã rời đi, hình như một chớp mắt trước cô đã gọi anh ta là… Anh!

Lâm Hương Giang hai ngày nay tâm trạng không tốt, mặc dù đã như mong muốn chấm dứt sự quấy rầy của nhà Nguyễn Cao, nhưng thỉnh thoảng cô lại nghĩ tới… Anh trai Nguyễn Cao Cường của mình, tới cha mẹ cô, không biết bây giờ họ thế nào?. Nghĩ đến lí do vì sao mình có thể đi lạc?

Đêm nay Hà Tuấn Khoa tiếp khách hàng hơi trễ, lúc trở về phòng trọ hẳn nhìn thấy cô ngồi cuộn mình lọt thỏm trong chiếc ghế sô pha, im lặng ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Không biết suy nghĩ gì mà hắn về tới nhà mà cô vẫn chưa phát hiện ra.

Nhìn cô từ xa không hiểu sao lại có cảm giác cô rất cô đơn, trong trẻo, lại lạnh lùng.

Hắn cau mày lại, đúng là không thích cô như vậy chút nào.

Đang suy nghĩ thất thần bỗng nhiên cô bị ôm lại từ phía sau, rơi vào một vòng tay ấm áp. Hản ghé vào tai cô, giọng nói êm ái trầm thấp: “Đang nghĩ cái gì vậy?”

Không thể không thừa nhận, dựa vào lòng hẳn luôn làm cô cảm thấy rất an toàn, ở bên trong không tự giác sẽ sinh ra ỷ lại.

“Nhớ anh… Mà sao anh về muộn vậy?”

Lâm Hương Giang giấu đi suy nghĩ trong lòng, ngửa đầu nhìn anh nở một nụ cười xinh đẹp.

Hắn ôm lấy eo cô thuận thế áp cô trên ghế sa lon, ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt của cô, giọng nói trở nên khàn khàn gợi cảm: Nói vậy chúng ta đúng là có suy nghĩ giống nhau, cả buổi tối nay lúc nào anh cũng nghĩ tới em”.

Nói xong hẳn nâng chiếc cảm tinh xảo của cô lên, ánh mắt sâu thảm. “Em nói đi, có phải em cho anh uống thuốc gì rồi đúng không?”.

Lâm Hương Giang khẽ bật cười.

“Em mà có bản lĩnh như vậy nhất định sẽ làm anh đối với em một lòng một dạ, cả đời chỉ tốt với một mình em, vĩnh viễn cưng chiều em, quan trọng nhất là không thể vứt bỏ em…’ “Ngốc quá, sao anh vứt bỏ em được.”

Không biết có phải ảo giác hay không, hẳn cảm thấy cô gái trong lòng mình có gì đó đã thay đổi.

Lâm Hương Giang cũng không biết tại sao mình lại lo lẳng không yên như vậy.

Cô luồn hai tay qua cổ hẳn, nhìn hắn thật lâu rồi đột nhiên hỏi:” Hôn em, được không?”

Bình Luận (0)
Comment