Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 240

Chương 240: Tro cốt của cô ấy

Hà Tuấn Khoa xuống giường, trực tiếp đi thẳng ra cửa, hẳn vội vàng, lo lắng đến mức không thèm thay áo bệnh viện.

Hắn muốn đi tìm Lâm Hương Giang, hẳn không tin răng cô đã chết!

Hà Hàm Bội lạnh lùng nhìn hẳn, nhưng cũng không ngăn cản hẳn.

Nhưng khi Hà Tuấn Khoa mở cửa phòng bệnh muốn đi ra ngoài, thì bị vệ sĩ ở ngoài cửa ngăn hẳn lại “Cút ra” Hắn lạnh lùng nói, trong đôi mắt đại bàng hung ác nham hiểm mang theo cả sát ý, Các vệ sĩ run lên vì sợ hãi, nhưng _cho dù có tránh ra, họ cũng không buông tha, bởi vì họ chỉ nghe theo mệnh lệnh của Hà Hàm Bội.

“Em không cần phải gầm lên với bọn họ, không có sự cho phép của chị, em đừng hòng bước ra khỏi đây nửa bước, em thành thành thật thật ở yên trong này dưỡng bệnh cho chị” Hà Hàm Bội lạnh giọng nói.

Những chuyện phát sinh trong tiệc cưới cùng tin tức về tai nạn của Kiến Tập đều đã bị chị ta ấy chặn lại, nếu hẳn còn đi ra ngoài gây ồn ào nữa, chỉ sợ chị ta cũng không đè ép nổi cái tin tức này xuống nữa đâu.

Hà Tuấn Khoa nhất định phải ra ngoài cho bằng được, ai chặn đường hăn vậy thì chỉ có một đường- chết!

“Tôi nói lại một lần nữa, mau cút hết ra cho tôi!”

Người vệ sĩ luôn cúi đầu nhưng lại nhất quyết không nhường đường.

Đáy mắt Hà Tuấn Khoa cuộn lên gió bão lạnh lẽo, ngay sau đó hản liền vung nằm đấm về phía tên vệ sĩ: “Cút ra, mau cút hết ra cho tôi…

Các vệ sĩ kiêng dè thân phận của hẳn, bị ăn đánh cũng không dám đánh trả lại, hẳn lại xuống tay quyết liệt như vậy, một quyền hạ gục một tên vệ sĩ.

Nếu cứ tiếp tục như: cũng không ngăn cản nổi Hà Hàm Bội trông có vẻ ngạc nhiên, thắng nhóc này còn chưa khỏi bệnh vậy mà e rằng đám vệ sĩ ăn vẫn còn sức để đánh nhau sao?

Chị ta hít sâu một hơi, đột nhiên lạnh giọng ra lệnh cho đám vệ sĩ: “Các cậu cứ đánh trả, không cần phải khách khí, chỉ cầi giữ lại một hơi thở là được!”

Chị ta không tin không trị nổi hẳn!

Sau khi nhận được lệnh của Hà Hàm Bội, đám vệ sĩ không còn lùi bước mà bắt đầu chống trả.

Chỉ là thân thủ của Hà Tuấn Khoa quá tốt, bị mấy vệ sĩ vây quanh nhưng vẫn đánh trúng vài người.

Chỉ có điều, thể lực của hản dù sao cũng có hạn, cho dù đánh bại bao nhiêu vệ sĩ thì tiếp theo cũng sẽ có vệ sĩ vây quanh.

Cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng hẳn thở hổn hển mà dừng lại, vài tên vệ sĩ đau đớn kêu gào năm dưới chân hẳn.

Mấy tên vệ sĩ trông rất thảm hại, có ba bốn tên vệ sĩ vây quanh anh, trong bỗng chốc không dám manh động.

Hà Tuấn Khoa thở hổn hển, khuôn mặt nghiêm nghị căng thẳng, mồ hôi lấm tấm trên má, mùi hoocmon nam nồng nặc lan tỏa khắp cơ thể, mãnh liệt giống như một trận chiến giữa những con thú bị mắc kẹt.

Các vệ sĩ đều nhìn ra, hẳn chỉ là nghỉ ngơi tạm thời, chờ lấy lại sức rồi mới ra tay tiếp.

Hà Tuấn Khoa thực sự rất đáng sợ!

Hà Hàm Bội vừa chấn động vừa tức giận khi nhìn thấy cảnh tượng này, hắn lại vì một người đàn bà mà cái gì cũng không quan tâm sao?

Một tiếng bước chân đột ngột phá vỡ cục diện bế tắc lúc này, ngay sau đó mọi người liền thấy Hoài Vũ ôm chiếc hộp đen trên tay bước tới.

“Hoài Vũ, cậu đến vừa đúng lúc, mau xử lũ khốn nạn này cho tôi!” Hà Tuấn Khoa ra lệnh.

Hoài Vũ nhìn hắn một, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì nữa, cúi đầu không dám nhìn hẳn, đi thẳng về phía Hà Hàm Bội.

“Cô chủ lớn, tôi đã đem đồ Hoài Vũ đưa chiếc hộp đen cho Hà Hàm Bội.

Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nhìn Hoài Vũ, lẽ nào đến cả hẳn cũng phản bội anh sao? Đi đầu quân cho bên chị cả rồi?

Hà Hàm Bội liếc nhìn chiếc hộp đen, trong mắt lóe lên tia sáng phức tạp cùng lạnh lùng, rồi chị ta nhìn Hà Tuấn Khoa, nhưng lại nói với Hoài Vũ: “Vậy cậu còn không mau giao cho nó?”

Hoài Vũ nhìn ông chủ, rõ ràng là không dám đi qua.

“Không nghe thấy lời tôi nói sao?” thấy hẳn vẫn đứng đó bất động, Hà Hàm Bội không hài lòng nói.

Hoài Vũ đành căn chặt răng, căng chặt da đầu bước đến chỗ ông chủ và trao chiếc hộp đen lại: “Tổng giám đốc… Tổng giám đốc Hà, đây là, là…”

Trán hẳn đổ đầy mồ hôi lạnh, trong cổ họng không thốt ra nổi một chữ!

Hà Hàm Bội lạnh lùng quở trách Hoài Vũ, “Đồ vô dụng.”

Sau đó chị ta nhìn Hà Tuấn Khoa và nói thẳng: “Em không phải muốn tìm Lâm Hương Giang sao? Trong hộp này đựng tro cốt của cô ta, chị đã kêu nhà tang lễ cho đi hoả thiêu rồi”

Con ngươi của Hà Tuấn Khoa ngưng tụ dữ dội, đột nhiên nhìn chằm chằm vào chiếc hộp đen.

Tro cốt?

Hô hấp của hẳn so với lúc trước càng dồn dập hơn, hai mắt nhìn chắm chẳm cái hộp, cho dù trong lòng có một âm thanh trong lòng đang gào thét rằng, không phải đâu, đây không phải tro cốt của cô ấy, cô ấy chưa có chết!

Tuy nhiên, đau xót trong mắt hẳn lại lan ra ngày một rộng …

Một lúc sau, hẳn bất ngờ giật lấy chiếc hộp đen, muốn đập vỡ nó đi!

“Tro cốt gì chứ! Cô ấy còn chưa chết, lấy đâu ra tro cốt!”

“Em đập đi, em mà đập nát nó thì đến cả tro cốt của cô ta cũng không còn nữa” Hà Hàm Bội vội vàng nói khi thấy hẳn giơ tay lên.

Động tác của Hà Tuấn Khoa đột ngột dừng lại, hẳn rõ ràng muốn đập nát nó, nhưng hẳn lại sợ hãi, nhỡ đây thực sự là tro cốt của cô ấy thì sao?

Hắn cứ như vậy ôm cái hộp, nhất thời không biết làm sao.

Hà Hàm Bội thấy rõ sự xung đột và đau đớn trên gương mặt hẳn, và trái tim chị ta cũng không khỏi co thắt lại Lâm Hương Giang, người phụ nữ này đã quấy rầy hắn quá lâu rồi, chỉ có khi cô ta chết, hắn mới có thể trở lại làm Hà Tuấn Khoa của ban đầu.

Vì vậy, chị ta đã nói thẳng với hản rằng Lâm Hương Giang đã chết, cắt đứt triệt để ý nghĩ của hắn.

Đã nhiều ngày như vậy trôi qua, đến cả đội tìm kiếm cứu nạn cũng không tìm thấy Lâm Hương Giang, có lẽ cô đã sớm bị chôn vùi dưới biển rồi Hà Hàm Bội không ngại nói dối, lừa gạt hắn một lần.

“Kể từ hôm nay, chuyện của nhà họ Hà và tập đoàn sẽ do chị xử lý, em không còn là gia chủ của nhà họ Hà nữa, đợi đến khi em khôi phục lại như thường rồi nói tiếp.’ Sau đó Hà Hàm Bội tuyên bố với anh.

Hà Tuấn Khoa sắc mặt lạnh lùng, u ám, trong đôi mắt đen láy không có tiêu điểm, hắn hoàn toàn không quan tâm đến việc bị chị cả chiếm đoạt, hắn chỉ để ý đến cái hộp ở trên tay mình.

Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của không còn chút lạnh lùng, kiêu ngạo và cao quý của bình thường!

Đây là người nằm quyền nhà họ Hà sao?

Hà Hàm Bội càng nghĩ lại càng tức: “Em tự mình suy ngẫm lại đi” Chị ta buông lời nói xong thì quay người ra khỏi phòng bệnh.

Vệ sĩ không có rời đi, mà vẫn ở cửa, hiển nhiên là Hà Tuấn Khoa vẫn chưa thể đi ra ngoài Đây cũng là lần đầu tiên Hoài Vũ nhìn thấy ông chủ như thế này, không dám nói gì, quay người muốn rời đi Hà Tuấn Khoa đột nhiên gọi lại hẳn: “Hoài Vũ”

Hoài Vũ dừng lại, cảm thấy lạnh sống lưng, quay sang đối mặt với hắn một cách máy móc, “Tổng giám đốc Hà, ngài còn gì muốn phân phó sao?”

Hà Tuấn Khoa nhìn thắng vào hẳn với đôi mắt lạnh lùng, sắc bén, hẳn lạnh giọng hỏi từng chữ một: “Anh nói, đây có phải là tro cốt của cô ấy không?”

Hoài Vũ sợ tới mức gần như không thể đứng vững, tay chân luống cuống, cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ không nhịn được mà nói ra sự thật.

Hà Hàm Bội đang đi phía trước sợ hän không giữ nổi bí mật, lạnh lùng nhắc nhở: “Hoài Vũ, hiện tại anh là trợ lý của tôi!”

Hoài Vũ lập tức thanh tỉnh, cúi đầu vội vàng nói: “Tổng giám đốc Hà, đây… đích thực là tro cốt của giản tiểu thư” Không dám nhìn sắc mặt đối ương thêm một phút nào nữa, hắn lập tức đi theo Hà Hàm Bội sau.

“Anh mau quay lại đây cho tôi! Tôi còn chưa hỏi xong đâu!” Hà Tuấn Khoa lạnh lùng gào lên.

Tuy nhiên, Hoài Vũ đã bỏ đi cùng chị cả, không còn để ý đến hắn nữa.

“Phản đồ!” Hắn không nhịn được chửi một tiếng.

Ngay sau khi Hà Hàm Bội rời đi, Lâm Thanh Dương đã đến.

“Ba ơi, mẹ không cần con và ba nữa sao?”

Nhóc con vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, mọi người đều giấu không cho nhóc biết.

Hà Tuấn Khoa liếc nhìn chiếc hộp đen trên bàn, hắn không tin đó là tro cốt của Lâm Hương Giang.

Thấy hắn không lên tiếng, Lâm Thanh Dương tưởng là mình nói đúng, khoanh tay trước ngực, cố ý tức giận nói: “Mẹ hư không thèm chúng ta thì thôi, chúng ta cũng không thèm mẹ nữa!”

Hà Tuấn Khoa muốn nói điều gì đó, nhưng lại nhận ra rằng môi mình đã khô khốc.

Hãn liếc con trai một cái, Lâm Hương.

Giang, cho dù em có nỡ bỏ rơi anh, nhưng sao em có thể nỡ lòng bỏ con trai mình được đúng không?

Bình Luận (0)
Comment