Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 246

Chương 246: Cô quay về rồi

Hoài Vũ không quan tâm tới việc bị sếp trách mảng, vội vàng đưa bản tin đến trước mặt anh: “Tổng giám đốc Khoa, anh mau xem, là cô Lâm Hương Giang.”

Con ngươi của Hà Tuấn Khoa co rút lại, nhìn bản tin đó, nói chính xác thì là tấm ảnh trên bản tin.

Hai năm xa cách, anh gặp lại cô, vậy mà lại là trên bản tin!

Hơi thở trong phút chốc trở nên nặng nề, anh đột nhiên giật lấy tờ báo đưa lên trước mắt, nhìn chãm chäm vào người ở trong bức ảnh ở cự ly gần hơn.

Không sai, là cô….

Trong bức ảnh, cô mặc một chiếc váy thiết kế riêng cao cấp, đeo trang sức châu báu chói mắt, cả người sang trọng quý phái, mặc dù cả người ăn mặc đẹp đẽ, cũng không che đi được khí chất tao nhã vốn có trên người cô.

Nhìn cô trong tấm ảnh, anh cảm thấy có chút xa lạ không thể lý giải, cô thay đổi rồi, không còn giống như trước nữa.

Hai năm nay, bởi vì thông báo tìm người mất tích đó không hề bị thu hồi, anh nhận được không ít người đến báo tin, nói gặp được nhưng mỗi lần đều là nhận nhầm người, đều là tin giả.

Khiến anh bây giờ nhìn thấy người phụ nữ trên bản tin, đột nhiên không dám chắc chắn có phải là thật hay không.

“Tổng giám đốc Khoa, anh xem, trong bản tin nói là cô Lâm Hương Giang là cháu gái mất tích nhiều năm của nhà họ Nguyễn Cao, bây giờ cô ấy mới nhận tổ quy tông.” Hoài Vũ nói.

Đôi mắt sắc bén của Hà Tuấn Khoa nheo lại, cháu gái của nhà họ Nguyễn Cao?

Trong bản tin, anh còn nhìn thấy Nguyễn Cao Cường, anh ta đang đỡ Lâm Hương Giang đi xuống từ cầu thang xoắn ốc ở sảnh bữa tiệc.

Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm bản tin, ánh mắt trở nên lạnh lùng từng chút từng chút một, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

Thảo nào anh vẫn luôn không tìm được Lâm Hương Giang, hóa ra là bị Nguyễn Cao.

Cường giấu đi rồi!

Điều anh không hiểu là, Lâm Hương Giang sao lại trở thành cháu gái của nhà họ Nguyễn Cao chứ?

“Säp xếp xe, tôi phải đi gặp cô ấy!” Hà Tuấn Khoa đột ngột đứng dậy.

“Vâng ..” Hoài Vũ đoán được việc đầu tiên anh nhất định muốn đi gặp Lâm Hương Giang, đã có chuẩn bị rồi.

Nhưng anh ta vừa bước đi mấy bước liền bị gọi lại: “Đợi đã”

“Sao vậy? Tổng giám đốc Khoa?”

Hà Tuấn Khoa nhíu chặt mày lại, châm chậm ngồi về chiếc ghế xoay bọc da thật, ánh mắt u sầu quay về nhìn bản tin.

Thân phận của cô bây giờ là Nguyễn Cao Ánh, anh tùy tiện đi qua đó, cô nhất định sẽ không gặp anh.

“Không cần sắp xếp nữa, hôm nay tôi phải xử lý công việc khẩn cấp của công ty”

Anh đổi ý rồi Hoài Vũ sững sờ: “Tổng giám đốc Khoa, anh không muốn đi gặp cô Lâm Hương Giang sao?” Đã tìm kiếm hai năm rồi, bây giờ người ta xuất hiện rồi, đi gặp chứ?

Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nhìn anh ta: “Điều gì không nên hỏi thì đừng hỏi, đi ra ngoài đi.”

Hoài Vũ mấp máy môi, cuối cùng chỉ đành ngậm miệng lại, chỉ có thể thở dài bất lực, quay người rời đi Hai năm nay, anh ta tận mắt nhìn thấy sếp vì tìm Lâm Hương Giang mà điên cuồng bao nhiêu, hoàn toàn như đã thay đổi cả con người vậy, biến thành một người càng thêm lạnh lùng vô tình, chỉ có một chuyện có thể khiến anh xúc động, đó chính là tin tức về Lâm Hương Giang.

Mọi người đều nói Lâm Hương Giang chắc chắn đã chết rồi, chỉ có sếp vững tin rằng cô chỉ là mất tích, ai nói cũng chẳng có tác dụng Người mình mong nhớ ngày đêm cuối cùng xuất hiện rồi, anh lại trở nên rất lạnh lùng.

Trong văn phòng tổng giám đốc to lớn, Hà Tuấn Khoa lặng lẽ nhìn người phụ nữ trong bức ảnh, ai nói anh không muốn gặp cô?

Anh khao khát bay đến bên cạnh cô ngay lúc này, khao khát trói cô quay trở về, mãi mãi không được rời xa anh nữa!

Chỉ là anh có chút sợ hãi, sợ sự kích động của bản thân lại đẩy cô đi.

Nếu như đã trở về rồi, còn táo bạo thông báo với cả thiên hạ, vậy anh cũng không cần phải sợ không tìm thấy cô nữa.

Nhà họ Nguyễn Cao.

Nguyễn Cao Khải trở về sau bữa tiệc, tức giận nằm trên giường, đến giờ vẫn chưa thể dậy được.

Mọi người trong nhà họ cao đều tới thăm ông, toàn bộ đều bị cho đứng người cửa, ông cụ không muốn gặp ai hết.

Chị Khánh được dặn dò đứng ở cửa cản bọn họ lại.

“Ông nội, ông thật sự không muốn gặp.

cháu sao?” Lâm Hương Giang đứng ở cửa, hét vào trong “Cút!” Tiếng ông cụ tức giận quát.

Nghe thấy giọng nói vô cùng tức giận này, xem ra ông cụ không có gì đáng lo cả, chỉ là cảm thấy bị mất mặt trong bữa tiệc, hờn dỗi chút thôi.

“Chậc chậc, em gái à em cũng lợi hại thật đó, vừa quay về đã làm ông nội tức thành thế này” Câu nói này của Nguyễn Cao Diệp nghe giống như đang cười trên nỗi đau của người khác.

Lâm Hương Giang liếc anh ta một cái, nhếch miệng nhắc nhở: “Làm ông nội tức giận, cũng không thể thiếu công của anh ba đâu”

Đừng quên rằng, những lời anh ta nói ở bữa tiệc, tương đương với việc lại làm mất mặt ông cụ thêm lần nữa.

Nguyễn Cao Diệp vội vàng xua tay: “Đừng đừng đừng, công lao này đừng đẩy lên người tôi”

Lâm Hương Giang cũng lười tranh cãi với anh ta, nhìn Nguyễn Cao Cường một cái: “Anh à, ông nội bây giờ không muốn gặp ai, vậy chúng ta đừng làm phiền ông nữa”

Nguyễn Cao Cường nghĩ một lúc mới gật đầu: “Cũng được” Sau đó nói với ông cụ ở trong phòng: “Ông nội, vậy ông nghỉ ngơi cho tốt, chúng cháu đi trước đây”

Bọn họ đang định rời đi, từ trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng quát lạnh lùng: “Nguyễn Cao Ánh, cháu vào đây cho ông!”

Tiếng hét này của Ông khiến bọn họ đều giật bản cả mình.

Mí mắt Lâm Hương Giang giật gi cụ nhanh như vậy đã tìm cô tính sổ Nguyễn Cao Cường không yên tâm, sợ ông nội trách phạt cô, muốn cùng cô đi vào trong, nhưng ông nội chỉ cho một mình cô vào.

Anh ta chỉ có thể đợi cô ở ngoài cửa, phòng trường hợp lỡ như.

Lâm Hương Giang vào phòng của Nguyễn Cao Khải, trong phòng vừa âm u vừa se lạnh, u ám hệt như ông cụ vậy, tuy là thanh thiên bạch nhật, vẫn khiến cô bị dọa Sợ.

Đột nhiên hối hận đã đi vào một mình, lúc nãy nên kéo theo Nguyễn Cao Cường vào cùng.

“Qua đây!” Một góc nào đó trong căn phòng thình lình xuất hiện một giọng nói lạnh lùng.

Dây thần kinh của Lâm Hương Giang căng lên, châm chậm đi về hướng đó, tới trước giường, nhìn thấy ông cụ đang nãm đó, nhìn chăm chăm cô.

Cô miễn cưỡng lên tiếng: “Ông … nội ..”

“Ông nội cái quái gì, mày có bản lĩnh như vậy, tao đây không xứng làm ông nội mày!”

“Ông nội, ông không muốn nhận người cháu gái này nữa sao? Thế thì không được đâu, ông đã tuyên bố ra bên ngoài thân phận của cháu rồi, mọi người đều biết cháu là cháu gái của ông”

“Cháu … khụ khụ ..” Nguyễn Cao Khải tức nghẹn cả họng, không ngừng ho, suýt chút nữa đã bị cô làm cô tức đến chết.

“Ai da, ông nội, ông sao vậy? Đừng kích động, ông đã có tuổi rồi, nên ôn hòa nhã nhặn thôi” Cô nói xong bèn lấy từ trong tui ra một lọ tỉnh dầu đưa cho ông cụ.

“Ông nội, hương thơm này có thể giúp ông xoa dịu cảm xúc, cháu biếu ông đó”

Ông cụ không hề cảm kích, hất tay cô ra một cái, lọ tinh dầu rơi xuống đất, vỡ tan tành, hương thơm ngào ngạt khäp căn phòng.

Nguyễn Cao Cường ở bên ngoài nghe thấy tiếng đổ vỡ, mặc kệ tất cả, lao vào: “Sao thế?” Kéo Lâm Hương Giang ra kiểm tra một lượt: “Không sao chứ?”

*Nó thì có thể có chuyện gì? Tao đây suýt bị nó làm cho tức chết đây này!”

Nguyễn Cao Khải tức giận nói.

Nụ cười trên mặt Lâm Hương Giang vốn đã rất nhạt, bây giờ lại càng không còn cười gì nữa, cô nhìn lọ tinh dầu vỡ tan tành trên mặt đất với vẻ vô cùng tiếc nuối, hờ hững nói: “Ông nội, ông hà cớ gì phải thế này?”

“Mày nói xem, tao để mày về nhà họ Nguyễn Cao này có tác dụng gì?” Nguyễn Cao Khải lạnh lùng quát với giọng không vui vẻ gì Vốn tưởng rằng cô có thể mang về một dự án mới cho tập đoàn Nguyễn Cao, ai ngờ cô lại từ chối trước tất cả mọi người.

“Ông nội, lẽ nào ông nhận cháu chỉ là vì muốn lợi dụng cháu để kiếm tiền cho tập đoàn Nguyễn Cao?”

Khuôn mặt già nua của Nguyễn Cao Khải lạnh lùng: “Không thì sao? Người vô dụng không xứng ở lại nhà họ Nguyễn Cao”

“Vậy thật khiến ông thất vọng rồi, cháu quả thật không có tác dụng gì hết, nhưng cháu đã trở về rồi thì sẽ không đi dễ như vậy đâu” Đã nhận tổ tông rồi, làm sao có thể

Bình Luận (0)
Comment