Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 256

Chương 256: Ngay cả tớ mà cậu cũng đã quên rồi sao?

Nhìn thấy người phụ nữ mà Nguyễn Cao.

Diệp đưa tới, Lâm Hương Giang nháy mắt giật mình, đó chính là người chị em tốt của cô, Hoàng Kiều Liên!

Cô vô thức muốn trốn theo bản năng, nhưng sau khi nghĩ lại liền chán nản, mình có thể chạy trốn đi đâu?

Không thể chạy trốn, chỉ có thể đối mặt.

Khó hiểu chính là tại sao Hoàng Kiều Liên lại ở với Nguyễn Cao Diệp? Chẳng lẽ cô ấy đang hẹn hò cùng anh ta?

Hai năm cô không ở nơi này, trên người chị em tốt của cô đã xảy ra chuyện gì?

Rất rõ ràng, Hoàng Kiều Liên đến nơi này vì cô.

Mặc kệ những người lớn kỳ quặc trong nhà họ Nguyễn dùng ánh mắt thế nào nhìn mình, Hoàng Kiều Liên vừa tới đã trực tiếp.

chạy đến bên người Lâm Hương Giang, ôm vai cô, vừa kinh ngạc vừa vui mừng vừa khó tin nói: “Hương Giang, là cậu sao? Thật sự là cậu sao?”

Sau vụ tai nạn hai năm trước, cô ấy đã nghĩ mình sẽ không bao giờ…gặp lại được bạn mình, dù sao ngay cả Hà Tuấn Khoa cử bao nhiêu người đi tìm cũng không thể thấy bất cứ tung tích nào.

Dần dần, cô ấy buộc phải chấp nhận sự thật rằng Lâm Hương Giang đã bị chôn vùi dưới biển, chỉ còn Hà Tuấn Khoa vẫn kiên trì gửi những thông báo tìm người mất tích.

Một người đàn ông cố chấp và sỉ tình như thế, lần đầu tiên nhìn thấy, Hoàng Kiều Liên đã không hiểu, tại sao Lâm Hương Giang có thể từ bỏ một người đàn ông tốt như này?

So với cảm xúc kích động của Hoàng Kiều Liên, Lâm Hương Giang lại bình tĩnh đến bất ngờ, thậm chí còn cau mày gạt tay cô ấy ra, trên mặt lộ ra vẻ xa lạ: “Cô là ai?”

Nụ cười trên mặt Hoàng Kiều Liên có chút đông cứng, nhìn chằm chằm bạn mình một lúc rồi vừa đau lòng vừa tức giận nói: “Tớ là ai? Ngay cả tớ cậu cũng không nhận ra? Hay là giờ cậu trở thành con gái nhà họ Nguyễn rồi thì không muốn nhận người bạn nghèo đói khốn khổ này nữa?”

Trái tim Lâm Hương Giang co thắt lại khi nghe thấy những lời này, cô cũng rất khó khăn mới có thể thốt ra được câu hỏi đó.

Một khi cô đã lựa chọn thân phận Nguyễn Cao Ánh này thì nhất định phải quên đi bản thân đã từng là Lâm Hương Giang, nếu không thì làm sao từ biệt được quá khứ?

“Xin lỗi, tôi thực sự không biết cô.”

Hoàng Kiều Liên không nói một lời, nhìn chăm chäm vào cô vài giây sau đó châm chọc bật cười thành tiếng: “Lâm Hương.

Giang, không, nên gọi là Nguyễn Cao Ánh mới đúng, cô được lắm! Uổng công tôi đau đớn khổ sở vì cô suốt hai năm qua, chỉ để đổi lấy một câu không biết của cô lúc này!

Chẳng trách cô quay trở về cũng không hề quay lại tìm con trai!”

Con trai…

Ánh mắt Lâm Hương Giang khẽ chớp, trái tim như bị người bóp chặt, chỉ thở thôi cũng thấy khó khăn.

Sao cô có thể không muốn gặp con trai mình, chỉ là cô không dám…

Cô sợ rằng sau khi nhìn thấy thì sẽ không thể rời đi, và không thể giả vờ như không biết Hà Tuấn Khoa được nữa.

*À đúng rồi, còn có Hà Tuấn Khoa. Anh ta chính là người đáng thương nhất. Hai năm trời một mực tìm kiếm cô, ngay cả người bên ngoài như tôi nhìn vào cũng thấy khâm phục sự kiên trì của anh ấy. Mà cô thì sao? Cô lại không cần anh ấy nữa, ngay cả đứa con mình dứt ruột đẻ ra cũng đâu cần?”

Cả phòng khách chỉ nghe thấy Hoàng Kiều Liên mắng Lâm Hương Giang, còn những người khác đểu nhìn mà không hiểu chuyện gì Lâm Hương Giang không nói được lời nào, không phải vì không muốn mở miệng, mà là không biết phải phản bác ra sao.

Nguyễn Cao Diệp đi tới, kéo Hoàng Kiều Liên đang kích động lùi ra sau, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô ấy điều gì đó.

Vẻ tức giận trên mặt Hoàng Kiều Liên liền biến mất, cô ấy kinh ngạc nhìn Lâm Hương Giang, không thể tin được nói: “Cậu…cậu mất trí nhớ? Không nhớ được gì nữa?”

Lâm Hương Giang mím môi, không biết phải đáp lại cô ấy thế nào.

“Đúng vậy, em ấy bị mất trí nhớ, não đã bị tổn thương sau vụ tai nạn” Nguyễn Cao Cường nói thay cho Lâm Hương Giang.

Lúc này Hoàng Kiều Liên mới tin rằng Lâm Hương Giang không nhớ gì cả, cơn giận tự nhiên cũng vì thế mà biến mất.

“Hương Giang, ngay cả tớ mà cậu cũng quên rồi sao?”

Lâm Hương Giang lắc đầu.

Hoàng Kiều Liên thở dài: “Thật tội nghiệp, thật sự quá tội nghiệp, Hà Tuấn Khoa tìm cậu hai năm, con nuôi của tớ cũng đợi cậu hai kết quả cậu đã quên hết tất cả mọi người .

“Cao Diệp, cô ta là ai2” Nguyễn Cao Cường lạnh lùng hỏi, người phụ nữ này vừa đi vào đã ồn ào như vậy, hoàn toàn không để những người lớn như họ vào mắt.

Ông cụ không thể chịu nổi nhất là những phụ nữ ồn ào, trên khuôn mặt già nua đầy vẻ không hài lòng.

“Ông nội, cháu quên không giới thiệu với ông” Nguyễn Cao Diệp kéo Hoàng Kiều Liên đến trước mặt ông mình và cười hì hì nói: “Đây là Kiều Liên, bạn gái của cháu, cháu dâu tương lai của ông”

Ánh mắt Nguyễn Cao Cường trầm hải lạnh lùng nhìn chăm chäm Hoàng Kiều Liên.

Cháu dâu? Một người phụ nữ như vậy xứng đáng làm cháu dâu ông sao?

“Diệp, con nói bậy bạ gì đó? Mẹ cho phép con có bạn gái từ bao giờ?” Hàn Vân Huệ vội vàng mắng, xem ra bà ta cũng không thích người bạn gái này của con mình.

Lâm Hương Giang im lặng nhìn người chị em tốt của mình, cô ấy thực sự đang hẹn hò với Nguyễn Cao Diệp?

Có biết Nguyễn Cao Diệp là dạng người như thế nào không mà đã quen nhau?

“Mẹ, không phải mẹ bảo con nên nghiêm túc quen bạn gái hay sao? Giờ con mang cô ấy đến gặp mọi người, mẹ lại phản đối?”

Nguyễn Cao Diệp khit mũi.

“Mẹ…Mẹ bảo con quen bạn gái, nhưng không phải cái dạng này…

Hoàng Kiều Liên không thích nghe những lời như vậy, cô ấy nhìn Hàn Vân Huệ hỏi: “Cô à, cháu là cái dạng gì? Chẳng lẽ cháu thực xấu xí sao?”

Hàn Vân Huệ bị lời nói của cô ấy làm cho nghẹn họng, nhưng không dám nổi giận trước mặt ông cụ.

Cổ Sa mỉm cười, ân cần hỏi Hoàng Kiều Liên: “Cháu là con cái nhà ai? Nhà bố mẹ ở đâu? Có bao nhiêu anh chị em trong nhà?”

Hoàng Kiều Liên cười khúc khích: “Haha?

Các cô đang muốn điều tra dân số gia đình đấy hả?”

Cô ấy dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Cháu là trẻ mồ côi, không có cha mẹ”

Khi cô ấy nói ra những điều này, bầu không khí trong phòng đột nhiên lạnh lẽo hẳn, đặc biệt là sắc mặt Hàn Vân Huệ trở nên rất khó coi.

Thắng nhóc chết tiệt, đã không mong nó tìm được đứa con gái nào môn đăng hộ đối, nó còn đi tìm hẳn một đứa mồ côi không cha không mẹ về! con bảo nó đi, bảo nó đi ngay cho.

“mẹ!” Hàn Vân Huệ chỉ vào Hoàng Kiều Liên, tay có chút run rẩy.

Đừng nói bà ta không đồng ý, ngay cả ông nội cũng sẽ không đồng ý chuyện này.

“Mẹ, mẹ có ý gì? Con đưa con dâu về gặp mẹ, người ta lần đầu đến chơi, mẹ lại đuổi người ta ra khỏi nhà?” Nguyễn Cao Diệp có chút không vui.

“Con dâu gì? Mẹ chưa chấp nhận nó! Mẹ tuyệt đối không bao giờ chấp nhận cho con cưới loại con gái này về nhà”

“Cô à, cô có thể nói chuyện dễ nghe một chút không, cái gì là loại con gái này? Chẳng lẽ cô coi thường những đứa trẻ mồ côi như cháu sao?” Hoàng Kiều Liên không hề sợ hãi, trực tiếp đáp trả.

Hàn Vân Huệ đã nhiều năm không phải nén giận nhiều như thế, ngay cả khi bà ta không được nhà họ Nguyễn chấp nhận, cũng không ai dám nói chuyện với bà ta thế này.

“Cô…” Trong phút chốc bà ta bỗng có cảm giác choáng váng vì tức giận.

Lâm Hương Giang muốn kéo Hoàng Kiều Liên lại, phải biết rằng nhà họ Nguyễn này không ai dễ chọc cả, cô ấy thẳng thắn đắc tội nhiều người như vậy không được hay cho lắm.

Nhưng Nguyễn Cao Cường đã ngăn cô lại, nháy mắt với cô ý bảo, đừng xen vào.

“Khốn khiếp! Ở nhà họ Nguyễn Cao này còn chưa đến lượt anh làm loạn!” Nguyễn Cao Cường lạnh lùng vỗ bàn, sau đó nói: “Người đâu, đuổi người phụ nữ này ra khỏi nhà cho tôi!”

“Không cần!” Nguyễn Cao Diệp lớn tiếng nhìn mẹ và ông nội, sau đó nói: “Cô ấy là bạn gái của con, là người con thích, không cần mọi người phải chấp nhận. Con chỉ đưa cô ấy p mọi người thôi, giờ chúng con sẽ đi ngay lập tức” Nói rồi, anh ta nắm tay Hoàng Kiều Liên, sải bước đi ra ngoài.

“Diệp, đứng lại! Con trở về đây cho mẹ!”

Hàn Vân Huệ lo lắng đứng lên, kêu to.

Nguyễn Cao Diệp hoàn toàn không nghe lời, cứ thế đưa Hoàng Kiều Liên đi.

Càng tức giận là Hoàng Kiều Liên còn quay về nói với Lâm Hương Giang: “Cậu đợi nhé, tớ sẽ liên lạc lại v: ” Hoàn toàn không coi những người lớn trong nhà họ Nguyễn ra gì.

Lâm Hương Giang có chút dở khóc dở cười, đây quả thực là tính cách của chị em mình, không hề thay đổi.

Khuôn mặt già nua của Nguyễn Cao Cường khó coi vô cùng, Cổ Sa và Nguyễn Cao Ngạo thì chỉ ngồi yên xem diễn.

Hàn Vân Huệ tái mặt vì tức giận, cúi đầu nói với ông cụ: “Để con đi bắt thằng nhóc kia về!”

Bình Luận (0)
Comment