Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 273

Chương 273: Anh đừng động vào tôi

“Sợ răng phải khiến cho em thất vọng rồi, trước khi em nhớ lại được tôi thì mỗi ngày em đều sẽ nhìn thấy tôi.” Hà Tuấn Khoa nhìn sâu vào đôi mắt của cô, không nhanh không chậm nói ra một câu như vậy.

Lâm Hương Giang sửng sốt, nói như vậy có nghĩa là không có cách nào thoát khỏi anh sao?

Cong môi, nhàn nhạt cười lạnh: “Tôi đã nói rồi tôi không phải là người mà anh tìm, anh bảo tôi làm sao nhớ ra anh chứ?”

“Không vấn đề gì, nếu như em nghĩ mãi không ra, tôi có thời gian cả một đời để tiêu tốn cho em” Chỉ cần mỗi ngày đều nhìn thấy cô, mỗi ngày cô đều ở bên cạnh anh cũng đủ rồi Trong lòng Lâm Hương Giang khế thắt lại, cứ như vậy mà bình tĩnh nhìn chăm chằm hắn, anh có phải bị điên rồi không?

Trốn tránh tầm mắt đi nơi khác, che giấu đi cảm xúc rung động trong nháy mắt, cố tình lạnh giọng nói: “Chưa từng gặp qua một người đàn ông nào vừa cố chấp lại vừa khiến cho người khác chán ghét như anh.”

Ngừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Bị anh quấy rầy một lần liền bị ốm rồi, tiếp tục bị anh làm phiền nữa thì chẳng phải là tôi gặp xúi quấy mỗi ngày sao? Trong lòng có chút phiền, làm sao mới có thể khiến cho anh rời đi đây?

Vùng trên hai lông mày sạch sẽ anh tuấn của người đàn ông khẽ chau lại, môi mỏng hơi mở: “Lần này chỉ là ngoài ý muốn, tôi đảm bảo sẽ không có thêm lần nào nữa”

“Sự đảm bảo của anh tôi muốn không nổi” Lời nói vừa dứt liền cảm thấy căm tê. bàn tay to lớn của người đàn ông siết chặt lấy cô, đem mặt cô quay qua đối mặt với hẳn.

Anh lấn sát lại gần trước mặt, hơi thở ấm áp quấn quít mang theo một cỗ bá đạo, nhìn có vẻ như rất dịu dàng nhưng lại vô cùng cường thế: “Em nhất định phải tin tưởng tôi, dù sao thì chúng ta đã sống chung một khoảng thời gian dài như vậy rồi”

Đối diện với đôi mắt sâu thắm u tối của anh, hơi thở có chút rối loạn, trầm mặc một lát, đột nhiên giễu cợt nở một nụ cười: “Anh không cảm thấy như thế này chỉ càng khiến cho người ta chán ghét hay sao?”

“Không sao cả, tôi tin rằng em sẽ lại một lần nữa thích tôi thôi Lâm Hương Giang trừng to đôi mắt đầy ngạc nhiên, nhìn anh không dám tin, thế nào gọi là một lần nữa thích anh chứ?

Anh lấy ở đâu ra cái tự tin đó vậy?

Coi dáng vẻ sợ ngây người của cô, ngược lại lại có chút thú vị, người đàn ông hứng thú cong khóe môi lên, càng lúc càng tiến sát lại gần cô.

Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cắm của cô, hơi thở phảng phất lướt qua, tiếng nói trầm thấp vô cùng: “Nếu như em đã quên tôi vậy thì tôi có thể lại theo đuổi em một nữa”

Theo đuổi lại cô một lần nữa?

Lâm Hương Giang giống như nghe thấy lời nói gì đó rất buồn cười, chế nhạo một tiếng: “Nếu như anh thật sự muốn làm như thế, vậy thì hiện tại tôi liền từ chối anh, chết tâm đi”

Ngón tay thon dài của người đàn ông khêu lên một lọn tóc của cô mà chơi đùa, nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn: “Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu, em không thể bảo dừng được”

Anh bắt đầu cho rằng người phụ nữ này có gì đó đang giấu diếm anh, nói đã quên anh chỉ là một cái cớ.

Sắc mặt của Lâm Hương Giang khế thay đổi, bất kể là anh dùng những thủ đoạn bịp bợm gì, trong lòng bản thân rất rõ ràng, cô không chơi nổi.

“Anh đi ra ngoài!” Lại một lần nữa hạ lệnh đuổi khách.

“Đừng có hở một tí liền trở nên cáu giận, như vậy rất dễ có nếp nhăn” Anh có lòng tốt nhắc nhở cô, lời nói vừa truyền đi, con ngươi đang nhìn cô chằm chằm liền thâm trầm hơn vài phần: “Có điều mặc kệ em biến thành bất cứ cái dạng gì đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ không ghét bỏ em”

Sao cô lại không biết hóa ra anh lại biết nói chuyện như vậy?

“Anh cho rằng tùy tiện nói một hai câu dễ nghe thì tôi liền sẽ thích anh sao?” Nếu như anh theo đuổi phụ nữ như thế này, vậy thì nghĩ quá đơn giản rồi.

“Những lời tôi nói đều là thật lòng, không phải tùy tiện nói” Sảc mặt người đàn ông hơi kiềm chế, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

Lâm Hương Giang có chút thất thân không thể không thừa nhận, vẻ mặt chuyên tâm này của anh phối hợp với những lời vừa nãy, trái lại lại có chút bộ dáng thâm tình chân thành, thật đúng là khiến cho người ta khó mà từ chối.

“Rốt cuộc thì anh có đi hay không?

Chẳng lẽ còn cần tôi phải gọi người đến mời anh đi ra hay sao?” Tránh ánh mắt đi chỗ lạnh lùng nói.

Hết lần này tới lần khác anh giống như không nghe thấy lời của cô, đứng lên nói “Tôi đã yêu cầu đầu bếp làm bữa tối rồi, vừa đúng lúc Thanh Dương cũng tan học rồi, chúng ta cùng nhau ăn bữa tối”

Lâm Hương Giang nghe thấy vậy bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cái điệu bộ này của anh có chỗ nào giống một vị khách không?

“Anh thật đúng là không khách khí một chút nào” Đến ngay cả đầu bếp của nhà họ.

Nguyễn Cao cũng đều nghe theo phân phó của anh rồi?

“Không có gì, cụ ông Nguyễn Cao biết em bị ốm rồi, bảo tối chăm sóc em cho tốt.”

Lâm Hương Giang cắn cản môi, ông cụ làm gì có lòng tốt như thế chứ, chắc chắn là muốn lợi dụng cô từ phía anh để đạt được càng nhiều lợi ích.

Đang muốn từ chối cùng anh ăn cơm, con trai lúc này chạy vào trong, có vẻ như gia sư tại nhà đã kết thúc buổi học cho thăng bé rồi Hà Tuấn Khoa vì để không làm chậm trễ chương trình học của thãng bé, đặc biệt mời gia sư đến nhà dạy cho thắng bé.

“Mẹ ơi, mẹ tỉnh rồi ạ? Có đỡ hơn chút nào chưa vậy?” Lâm Thanh Dương vươn cái tay nhỏ sờ sờ cái trán của co, lại sờ sờ cái trá của bản thân: “Không phát s¿ “Mẹ của con ngủ cả một buổi chiều, còn chưa ăn cái gì cả, kêu cô ấy ăn cơm” Hà Tuấn Khoa nói với con trai.

“Thật ạ? Mẹ ơi, vậy chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, bụng của con cũng đói lắm rồi”

Lâm Thanh Dương kéo tay của cô, đôi mắt chờ mong nhìn về cô.

Nhìn thấy ánh mắt của con trai, cô làm sao có thể nhẫn tâm mà từ chối chứ?

Người đàn ông cao lớn đứng ở bên cạnh âm thầm trợn mắt nhìn, dùng con trai đến để đánh hạ cô, chiêu này cũng đủ ác mà!

Ba người cùng nhau ngồi xuống bên bàn ăn, Lâm Hương Giang ngồi xuống liền nhìn thấy trên mặt bàn bày biện đều là những món mà cô thích ăn, không nhịn được mà liếc về phía người đàn ông một cái, những món này đều là do anh bảo đầu bếp làm?

Anh vẫn còn nhớ khẩu vị của cô?

Đáy mắt có một tia phức tạp nào đó khẽ lóe lên, trong lòng ngủ ngũ vị tạp trần, không nói rõ được là cái tư vị gì.

*Oa, mẹ ơi mẹ nhìn này, đều là những món mà mẹ thích ăn, ba thật là trì kỷ đó nha!”

Áp chế lại cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy lòng, cố ý nói ngược lại: “Ai nói mẹ thích ăn những món này chứ? Thanh đạm như vậy, nhìn thấy đã chẳng còn khẩu vị nữa rồi.”

Hà Tuấn Khóa ngồi xuống bên cạnh cô, tướng mạo anh tuấn tĩnh mịch: “Không có khẩu vị gì thì cũng phải ăn những món này, em hiện tại đang là bệnh nhân, chỉ có thể ăn những món thanh đạm” Trái lại thì anh suy nghĩ vô cùng chu đáo.

“Mẹ ơi, cả chiều mẹ đã chưa ăn cái gì rồi, không đói sao ạ? Mau ăn nhanh đi, đừng kén ăn nữa”

Khóe mắt Lâm Hương Giang giật giật, hai ba con phối hợp cũng đủ ăn ý, kẻ xướng người họa, nếu như không ăn thì là kén ăn sao?

Bữa cơm tối này cũng không tính là hỏng bét, có lẽ là do bị ốm, khẩu vị của cô không phải quá tốt.

Cũng may là hai ba con lần này cũng chịu đi rồi.

Nắm ở trên giường không ngủ được, trên người toát ra mồ hôi, có loại cảm giác dính dớp không thoải mái, dứt khoát đứng lên đi tắm rửa một cái.

Lâm Hương Giang cởi bỏ quần áo bước vào trong phòng tắm, đứng ở dưới vòi hoa sen, làn nước ấm áp giội rửa trên cơ thể cô, thoải mái đến mức cảm thấy buồn ngủ.

Không được, nếu cứ tiếp tục như thế này, sợ rằng sẽ ngủ trong phòng tắm luôn mất, tắt nước đi, kéo lấy khăn tắm bao lấy cơ thể, quay người bước ra ngoài.

Vừa mới bước ra một bước, đúng như dự đoán đầu óc liền choáng váng một trận, bước chân này còn chưa đứng vững, cơ thể liền trực tiếp té trên mặt đất!

“A..” Trong phòng tắm truyền đến một tiếng kêu đau của người phụ nữ.

Lâm Hương Giang vô cùng chật vật năm úp sấp trên sàn gạch men sứ bóng loáng trong phòng tắm, bản thân còn chưa kịp hồi thần, cửa phòng tắm liền bị người ta đẩy ra rồi “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy thân hình thon dài của người đàn ông trực tiếp bước vào trong, cô nhất thời sửng sốt, anh không phải đã đi rồi hay sao? Sao mà lại xuất hiện rồi?

Trong nháy mắt, người đã ông đã đi đến trước mặt, vùng trên hai lông mày anh tuấn nhíu chặt lại, cúi người bế cô lên đi ra ngoài.

Lời chất vấn còn chưa kịp nói ra, cô đã bị bế về đến phòng, đặt xuống ngồi trên ghế sô pha.

Hà Tuấn Khoa vẫn như cũ nhíu chặt mày lại, đôi mắt diều hâu đen kịt thâm thúy quan sát cô, tiếng nói rất trầm thâp: “Tắm rửa còn có thể quăng ngã bản thân sao?”

Sắc mặt của người phụ nữ có chút lúng túng, anh là cố ý đến để cười nhạo sao?

“Đập vào chỗ nào rồi?” Anh nhẹ giọng hỏi, bàn tay to lớn nằm lấy cổ chân của cô, vừa mới chạm vào cô, cô liền đau đến nhe răng nhếch miệng:”A…anh đừng động vào tôi!”

Bình Luận (0)
Comment