Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 275

Chương 275: Nếu không có em ở cạnh, tôi sẽ ngủ không ngon.

“Tổng giám đốc Khoa dạo này ngủ không ngon giấc sao? Có phải ở nhà Nguyễn Cao không quen hay không? Không thì anh đổi sang chỗ khác đi” Lâm Hương Giang nhìn anh như vậy không giống người bị mất ngủ cho lắm.

Hà Tuấn Khoa nhíu mày nhưng ngay sau đó đã giãn ra, nếu không để ý kĩ thì sẽ không thấy. Giọng nói trái ngược lại với thái độ thản nhiên nói: “Không phải gần đây mới vậy, căn bệnh này đã có từ hai năm nay rồi. Nếu không có em ở cạnh, tôi sẽ ngủ không ngon”

Bị thả thính bất chợt, Lâm Hương Giang giật mình ngẩng đầu, vô tình lại nhìn thẳng vào đôi mắt đen mang đầy ý sâu xa của hẳn, trong nháy máy cô thấy mình như bị câu mất hồn..

“Con có thể làm chứng, cha tối nào cũng nghĩ đến mẹ cho nên không ngủ được” Lâm Thanh Dương thấy vậy cũng tham gia trợ giúp cha mình.

Lâm Hương Giang nhìn một màn phụ tử tình thâm trước mặt, cho dù có là sự thật đi chăng nữa cô cũng sẽ không động lòng.

“Thật ngại quá, nguyên liệu ở đây của tôi không có đủ để làm nước hoa cho anh”

Lâm Thanh Dương nhìn cha đồng cảm, thở dài một hơi như ông cụ non: “Vậy phải làm sao đây, cha lại phải tiếp tục mất ngủ Hà Tuấn Khoa tỏ vẻ không sao cả nhún vai: “Không sao, bây giờ ngày nào cha cũng có thể gặp được mẹ con, không phải tương tư nữa nên sẽ ngủ được thôi.”

*Ồ hóa ra là bệnh tương tư. Trùng hợp quá nước hoa mẹ chế tạo lần này cũng tên là tương tư” Lâm Thanh Dương quay đầu nhìn Lâm Hương Giang, nghiêm túc nói: “Mẹ, mẹ nói đi, có phải mẹ cũng rất nhớ cha không?”

Lâm Hương Giang mắt lóe lên rồi nhanh chóng cụp mặt xuống, để che dấu cho sự mất tự nhiên của mình cô gõ nhẹ vào trán Lâm Thanh Dương: “Nhóc con xấu xa, mẹ với cha con không liên quan đến nhau, nước hoa của mẹ với cha con lại càng không liên quan”

Lâm Thanh Dương vô tội sờ trán, lại thở dài: “Ồ ra là mẹ đã quên hai người chúng con, chỉ có con với cha là nhớ mẹ thôi.”

Lâm Hương Giang dở khóc dở cười: “Con còn nhỏ mà sao cứ như ông cụ v: Phụ tử tình thâm cùng nhau đến đón làm sao Lâm Hương Giang có thể từ chối được. Lâm Hương Giang liếc mắt nhìn Hà Tuấn Khoa, anh biết cô không thể từ chối con trai cho nên mới cố ý dẫn nó đến đây, đúng là tâm cơ mà.

Lúc về đến nhà họ Nguyễn, Lâm Hương Giang định đi tự xe lăn vào thì Hà Tuấn Khoa đã không nói một lời đi qua bế cô xuống xe, nhìn anh như vậy là có ý định bế cô đi vào nhà sao?

“Này, tôi không cần anh bế” Lâm Hương Giang khẽ kháng nghị. Đồ da dày kia không biết ngại chứ bị anh bế đến bế đi cô cũng ngại đấy.

Anh không để ý đến kháng nghị của cô, nói với con trai: “Xuống xe, nhớ đi bên cạnh cha”

“Dạ” Lâm Thanh Dương cười hì hì nhảy xuống xe, cũng không cảm thấy cha mình làm vậy có gì sai. Mẹ bị đau chân, cha làm vậy cũng đúng thôi.

Lâm Hương Giang nằm tay đấm vào ngực anh vậy mà lại làm tay mình bị đau. Mẹ nó, sao lồng ngực anh lại rắn chắc vậy! Lâm Hương Giang từ bỏ ý định tự đi đành phải để Hà Tuấn Khoa bế mình vào trong, dù sao trong nhà cũng không có người ngoài. Bị người giúp việc nhìn thấy thì họ cũng chỉ dám bàn tán sau lưng vài câu.

Hà Tuấn Khoa bế Lâm Hương Giang ra vườn, phải đi một đoạn mới đến chỗ cây ngô đồng của cô. Dưới cây bạch quả hàng trăm tuổi lúc này có người đang ngồi ở đó.

Nguyễn Cao Cường và Nguyễn Cao Cường đang ngồi ở hai bên bàn đá chơi cờ, mẹ hai Cổ Sa thì đứng ở một bên xem. Ba người nhìn thấy Hà Tuấn Khoa bế Lâm Hương Giang đi vào thì mỗi người bày ra một vẻ mặt khác nhau Lâm Hương Giang vạn lần không nghĩ đến ba người họ đều ở đây, một người đàn ông đang bế cô đã đủ mị bây giờ lại còn cả mẹ hai với anh hai nữa!

Ba người họ lúc này nhìn cô với ánh mắt vô cùng sắc bén.

“Ánh về rồi à, nghe nói chân con bị thương không đi được sao?” Cổ Sa giống như quan tâm tiến đến hỏi nhưng lại liếc nhìn sang Hà Tuấn Khoa.

“Nếu đi được tôi cũng không cần dùng đến công cụ trợ giúp đâu” Lời này của Lâm Hương Giang không hề khách khí, ý muốn làm Hà Tuấn Khoa mất hết mặt mũi. Ai bảo anh chưa được sự cho phép đã tự ý bế cô vào chứ!

Ý cười trên mặt Cổ Sa có chút kỳ quái, ánh mắt nhìn hai người cũng có điểm không hợp lý.

Nguyễn Cao Khải cầm quân cờ hừ một tiếng, trách mắng: “Một chút lễ nghi cũng không biết! Tổng giám đốc Khoa đã cất công bế cháu vào đây mà con dám nói vậy sao!”

Lâm Hương Giang bĩu môi, Nguyễn Cao Khải bây giờ vì lợi ích mà đối xử với Hà Tuấn Khoa vô cùng tốt, ai không biết còn tưởng anh mới là con ruột của nhà này chứ không phải cô.

“Tổng giám đốc Khoa đừng chấp nhặt con bé, nó từ nhỏ đã quen được bay nhảy tự do, không hiểu phép tắc” Nguyễn Cao Khải nói với Hà Tuấn Khoa.

Hà Tuấn Khoa vậy mà không tức giận, nét mặt cưng chiều nhìn người trong lòng: “Không có gì, hiện tại cháu đang theo đuổi em ấy nên phải tranh thủ nịnh bợ chút thôi.”

Ba người kia nghe vậy thì sửng sốt, ai mà tin được tổng giám đốc nổi tiếng lạnh lùng tuyệt tình lại có thái độ thế này trước mặt Lâm Hương Giang chứ. Nhưng đương sự Lâm Hương Giang lại có vẻ chưa cảm thấy thỏa mãn, thậm chí hoài nghi anh cố ý ra vẻ đáng thương trước mặt mọi người.

Quả nhiên Nguyễn Cao Khải nghe thấy vậy thì hiểu được ý của Hà Tuấn Khoa, ánh mắt ông ta sáng rực lên rồi vui vẻ nói: “Nếu đã như vậy thì không bằng hai nhà chúng ta kết thông gia đi, về sau cũng thuận tiện cho việc làm ăn”

“Cháu không đồng ý!” Lâm Hương Giang là người đầu tiên phản đối hôn sự này.

Nguyễn Cao Khải đúng là thấy lợi ích thì sáng mắt lên, nhanh vậy đã muốn đêm cô bán đi đổi lấy lợi ích rồi!

Nguyễn Cao Khải thấy vậy trừng mắt nhìn cô: “Sao lại không đồng ý?”

“Cháu không muốn gả cho anh tai” Cô thẳng thắn nói Cố Cẩn thấy vậy nói: “Việc này vẫn là nên tôn trọng ý kiến của Ánh đi, tổng giám đốc.

Khoa chắc cũng không nỡ để con bé làm mẹ kế đâu nhỉ”

“Mẹ là mẹ ruột của cháu, không phải mẹ kế” Lâm Thanh Dương nghe vậy vội sửa lại.

ổ Sa nghẹn họng, kinh ngạc nhìn họ. Bà chưa kịp tìm hiểu mối quan hệ của Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa, vì nghe nói Hà Tuấn Khoa đến nhà họ Nguyễn ở, lại còn có quan hệ thân thiết với Lâm Hương Giang nên mới về để xem tình hình “Đã là mẹ của con trai anh ta rồi, không lấy anh ta thì lấy ai!” Nguyễn Cao Khải chế giễu nói.

“Cháu không lấy được ai thì cũng không cần ông phải lo! Đừng hòng lợi dụng cháu để đổi lấy lợi ích!” Lâm Hương Giang nói xong đập vào người Hà Tuấn Khoa: “Anh có đi không hay để tôi tự đi!”

Hà Tuấn Khoa liếc mắt nhìn cô rồi nói với Nguyễn Cao Khải: “Ông chớ vội, chờ cháu theo đuổi được em ấy thì chuyện kết thông gia sẽ sớm thôi.”

Nguyễn Cao Khải nghe vậy vui vẻ cười: “Được, ông chờ ngày ấy.”

“Cháu đưa cô ấy đi đã, lần sau lại gặp.”

Hà Tuấn Khoa nói xong thì bế Lâm Hương Giang đi.

Lâm Hương Giang trợn mắt huých khuỷu tay vào ngực Hà Tuấn Khoa: “Ai thèm kết thông gia với anh, nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi không đồng ý đâu..”

“Được rồi được rồi, em ngoan chút đi đừng quậy nữa, không phải nói tức giận sẽ mau già sao?”

Ba người kia nghe tiếng nói chuyện dần xa của họ cảm thấy rõ ràng là có tình ý mà!

Lúc này cả ba người mỗi người mang một vẻ mặt.

Nguyễn Cao Khải thì vui vẻ tươi cười, Cổ Sa thì im lặng thầm nghĩ Nguyễn Cao Ánh quá giỏi, vừa về đã có thể quấn lấy Hà Tuấn Khoa. Nguyễn Cao Ngạo từ đầu đến cuối không nói gì, trong tay cầm quân cờ nhìn có vẻ ôn hòa nhưng thực chất ánh mắt đang nhìn theo bóng Hà Tuấn Khoa chứa đầy u ám.

Nếu sau này em gái anh ta thật sự được gả vào nhà họ Hà thì địa vị của Nguyễn Cao.

Cường sẽ lại cao thêm một bậc, điều này sẽ giúp cho anh ta rất nhiều. Không thể để nó xảy ra được!

Bình Luận (0)
Comment