Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 287

Chương 287: Tôi có thể thỏa mãn em

Phạm Tây Luân nhất thời bất ngờ chưa hồi phục tinh thần thì một bóng người xông tới chỗ anh, anh bị Hà Tuấn Khoa nằm lấy cổ áo, tiếp sau đó là một cú đấm nặng nề vào mặt, anh bị ném sang một bên. Cơ thể ngã xuống đất không đứng dậy nổi.

Đôi mắt lạnh lùng của Hà Tuấn Khoa dừng trên người Lâm Hương Giang, người phụ nữ chết tiệt này bất động nằm ở đây.

Thân thể trắng nốn của cô đập vào mắt Hà Tuấn Khoa, anh chỉ thấy một nỗi tức giận từ ngực xông thẳng lên não, thật muốn đem cái tên đáng chết Phạm Tây Luân ra phanh thây thành tám mảnh!

Anh nhanh chóng cởi áo khoác của mình khoác lên người cô, đôi mắt lạnh lùng đến đáng sợ.

Đến gần anh mới ngửi thấy một mùi mượu nồng nặc trên người cô, Hà Tuấn Khoa nheo mắt lại, vậy là cô đã uống say?

Uống rượu vào rồi làm loạn?

Một mặt nói không muốn gặp lại anh, không cho phép anh làm phiền đến mình, mặt khác lại cùng thầy giáo của mình đi uống rượu đến say khước lại còn đặt phòng khách sạn?

Đừng nói với anh, đây là cách mà cô từ chối anh!

Dùng áo khoác bao bọc kĩ lại cho cô, không cho người khác nhìn thấy dù chỉ một tấc da thịt, sau đó ôm cô lên, lập tức mang người rời đi.

Phạm Tây Luân bị anh đánh ngã xuống mặt đất cuối cùng cũng lấy lại ý thức, mắt nhìn anh mang cô rời đi, tay giơ lên lau vết máu nơi khóe miệng chậm rãi đứng dậy.

“Đứng lại, ai cho phép cậu mang cô ấy đi?” Phạm Tây Luân đột nhiên nói.

Hà Tuấn Khoa dừng chân lại, lạnh lùng nhìn anh ta, ánh mắt ẩn hiện lên một tia lạnh buốt, môi mỏng nói một câu: “Không ai dám động người phụ nữ của tôi, anh là người đầu tiên!” Khí tức nguy hiểm trong lời nói khiến người ta khiếp sợ.

Phạm Tây Luân không nhịn được cười chế giễu: “Cô ấy không phải người của cậu.”

Đôi mắt Hà Tuấn Khoa càng thêm lạnh lẽo: “Không phải người của tôi, chẳng lẽ là người của anh?”

Trong lòng Phạm Tây Luân có chút chấn động, nhưng vẫn như cũ nhìn thẳng mặt mắt anh, đôi môi hơi nhếch lên, cười nhẹ: “Bây giờ thì không phải, nhưng sẽ sớm thôi.”

‘Vẻ mặt Hà Tuấn Khoa trầm xuống, anh ta thực sự dám nói như thết Đôi mắt đen sâu thảm của Hà Tuấn Khoa như nổi lên một trận cuồng phong, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn lạnh nhạt không không lộ ra vẻ tức giận, khóe môi câu lên, đầy vẻ khinh thường.

“Trước khi nói những lời này, anh có nghĩ đến hậu quả chưa? “quả? À…” Phạm Tây Luân cười lên ng đầy chế nhạo, rồi nói: “Lẽ nào cậu định dùng vũ lực giải quyết tình địch của mình là tôi đây? Cậu có biết rằng cô ấy căn bản sẽ không chấp nhận cậu hay không, cậu không có cửa cạnh tranh với tôi, vì thế lựa chọn biện pháp giải quyết bạo lực?”

Hà Tuấn Khoa nghe vậy cau mày thể hiện mình không hiểu ý của anh ta: “Tình địch? Là anh sao? Lấy thân phận thầy giáo muốn học trò của mình?”

Ngay khi nghe những lời này, vả mặt Phạm Tây Luân có chút khó coi, Hà Tuấn Khoa lạnh giọng nói tiếp: “Nghe nói anh là một người thầy đức cao vọng trọng, nếu như để người ta biết được anh có hành vi không chuẩn mực như vậy đối với học trò của mình, anh nói xem còn có trường học nào dám nhận loại giáo viên như anh nữa?”

Chỉ mấy câu đơn giản có thể ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của anh ta, vẻ mặt anh ta càng khó coi hơn.

“Cậu đừng chụp mũ tôi bằng những lời nói vô lý này, cái gì mà hành vi không chuẩn mực, tôi chỉ đơn giản dùng tư cách là một người đàn ông theo đuổi cô ấy, không phải thầy giáo gì hết!”

Hà Tuấn Khoa nghe anh ta nói vậy càng cảm thấy buồn cười: “Lợi dụng cô ấy say, đưa cô ấy đang thần trí bất minh đến khách sạn và có hành vi gây rối đến cô ấy. Đây là cái mà anh gọi là theo đuổi của cô ấy sao?”

Anh ngừng lại một chút sau đó thái độ khinh thường càng nhiều hơn: “Hay là muốn dùng thân phận một người đàn ông lớn tuổi để theo đuổi cô Lời nói của anh càng lúc càng khó nghe, Phạm Tây Luân vô cùng tức giận đến mức không biết phải phản bác như thế nào, mặt đỏ bừng bừng.

Hà Tuấn Khoa giống như không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, đôi mắt lạnh lùng híp lại, cuối cùng nói một câu đầy ý cảnh cáo: “Coi như vì anh là thầy của cô ấy, lần này tôi bỏ qua cho anh, đừng bao giờ có lần sau!”

Nói xong, anh ôm lấy Lâm Hương Giang đi ngay.

Phạm Tây Luân tức giận đến nghẹt thở, không cam lòng hét lên: “Cậu cũng không tốt hơn tôi là bao, Cao Ánh từng nói vĩnh viễn cũng sẽ không chấp nhận cậu.”

Bước chân của Hà Tuấn Khoa chỉ là hơi ngập ngừng một chút, nhưng không hề dừng bước, đôi chân thon thả bước những bước vững chải, nhanh chóng ôm người phụ nữ trong lòng rời khỏi.

Phạm Tây Luân muốn đuổi theo nhưng bị vệ sĩ chặn lại.

Bước vào trong căn phòng tổng thống, Hà Tuấn Khoa lập tức mang Lâm Hương Giang vào nhà tắm, sau khi bồn tắm đã đầy nước, anh trực tiếp ném người con gái đang say bất tỉnh nhân sự vào.

Nước lạnh khiến Lâm Hương Giang cảm thấy giật mình, đột ngột mở to hai mắt, cả người tỉnh táo không ít.

Vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của Hà Tuấn Khoa, cô nhất thời cảm thấy mơ hồ.

“Anh…anh là ai?” Cô nhận ra khuôn mặt này, nhưng không dám xác định đây là anh.

Ánh mắt Hà Tuấn Khoa trầm xuống, nhìn chẵm chẫm vào cô, bàn tay †o nắm lấy cảm cô, tiến lại gần trước mặt cô: “Nước này vẫn chưa đủ lạnh? Vẫn chưa thể làm cho em tỉnh táo lại?”

Khi anh nói như thế, Lâm Hương Giang mới ý thức được mà phản ứng lại, toàn thân cô run lên, cảm giác lạnh lẽo từ tứ chỉ lan tới xương tủy.

Cô phản ứng có điều kiện lập tức nhảy ra khỏi dòng nước lạnh, nhưng lại bị người đàn ông này vô tình nhấn xuống nước không thương tiếc!

Cô liên tục kháng cự muốn đứng lên rồi lại bị ấn xuống, sau vài lần như thế, cuối cùng cũng nổi giận!

“Hà Tuấn Khoal Anh muốn giết người àI”

Sau giọng nói của cô cất lên, một giọng lạnh lùng trầm thấp của người đàn ông vang lên: “À, Bây giờ đã nhận ra tôi là ai rồi?”

“Anh!” Lâm Hương Giang thở hổn hển, mặt tái đi vì tức giận Ngay khi cô nghĩ rằng người đàn ông này cố tình quăng cô vào bồn nước lạnh vì muốn báo thù những lời cô nói với anh lúc trước, thì lúc này anh mím chặt môi, ôm cô lên khỏi bồn nước, kéo khăn tắm bên cạnh bao bọc lấy cô.

Lâm Hương Giang vừa khôi phục tỉnh thần đã bị anh bế vào trong phòng.

Giây tiếp theo liền bị người đàn ông này thô lỗ ném lên giường.

Mặc dù chiếc giường này rất mềm mại nhưng bị ném mạnh như thế cô vẫn cảm thấy đau. Lông mày cau lại, thật muốn mắng người!

Chỉ là bị thân thể to lớn của người đàn ông này lập tức áp xuống đè lên cô, dây thần kinh toàn thân cô liền cảm thấy căng thẳng.

Đôi môi nóng bỏng của người đàn ông áp xuống, một nụ hôn mạnh mẽ không có chút dịu dàng nào rơi xuống cổ cô, thân thể nhỏ nhắn người phụ nữ bắt đầu run rẩy.

Anh…anh đây là đang làm gì vậy!

Cô cũng không biết quần áo của mình bị cởi ra từ khi nào, từ lúc tỉnh lại trong bồn nước lạnh, cơ thể cô chỉ mặc một chiếc nội y.

Bây giờ thì quá tiện cho anh muốn làm gì thì làm!

“Anh phát bệnh thần kinh gì thế? Anh ngồi dậy cho tôi!”

Đáng ghét! Cứ như vậy ức hiếp cô!

Hà Tuấn Khoa dường như không nghe thấy, thân thể cường tráng càng đè xuống cô, đầu vùi vào cổ, thô lỗ hôn một cái, dùng bàn tay không chút nương tình kéo chiếc lá chắn cuối cùng ra khỏi người cô!

Động tác tay thật nặng nề và càng thô lỗ!

Khí chất săn mồi trên người người đàn ông quá rõ ràng, và cô cảm thấy ý định của anh ta, bối rối và lo lắng.

Hơi thở muốn chiếm đoạt của người đàn ông này quá rõ ràng, cô nhận ra được ý định của anh, trong lòng vừa hoảng loạn vừa căng thẳng, Cảm giác lo lắng xấu hổ khiến cô đưa tay tát anh một cái, tức giận quát mắng: “Hà Tuấn Khoa! Anh dám làm như vậy với tôi, tôi tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho anh!”

Cũng không biết lời nói này của cô có tác dụng rồi không, động tác của người đàn ông cuối cùng cũng dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô bằng một ánh mắt sâu không thấy đáy.

Anh cười mỉa mai, ánh mắt như đang xem một chuyện khôi hài: “Em chẳng phải đói khát đến mức tìm thầy giáo của mình đi thuê khách sạn sao? Hà tất phải làm phiền một người đàn ông già, tôi có thể thỏa mãn em: Khi những lời thô tục như vậy thốt ra khỏi miệng anh, khuôn mặt của Lâm Hương Giang đỏ bừng và sau đó thì hoàn toàn trắng bệch.

Bình Luận (0)
Comment