Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 317

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 317: Dấu vết lưu lại thuộc về anh

Trong phòng nghỉ ngơi của chủ tịch, Lâm Hương Giang mới tắm rửa xong, mái tóc đen tuyên mềm mại xõa ra sau lưng, cô đang đứng trước gương mặc quần áo.

Hà Tuấn Khoa bước qua, ôm lấy cái eo cô từ đằng sau, vừa cúi đầu đã nhìn lấy nơi cổ áo cô có một vết tích do anh để lại, đôi mắt anh bỗng u tối đi vài phần.

Hà Tuấn Khoa vươn cánh tay dài, kéo người con gái nhỏ vào lòng: “Bây giờ tôi đưa em đi ăn, cho em ăn no, đừng giận dỗi nữa, thế nào?” anh nói, tay vấn đang ấn trên bụng cô.

Cô gạt tay anh ra, chỉ là ăn bữa cơm mà thôi, sao lai bị anh nói cho thẹn thùng vậy nhỉ?

Hai người cùng nhau ra khỏi phòng làm việc, anh vẫn muốn nắm tay cô dẫn đi.

Lúc này An Thu Huyền đi tới, thấy hai người bọn họ có đôi có cặp xuất hiện, lại nhớ tới lúc ở cửa phòng làm việc nghe thấy tiếng người con gái ngâm nga, ánh mắt cô ta quét qua người Lâm Hương Giang, trong mắt che giấu sự hận thù cùng ghen ghét.

Nhưng cô ta vẫn bước lên trước mặt hai người, trên mặt là một nụ cười vô hại thuần khiết: “Chủ tịch Hà, anh muốn ra ngoài sao?

Em tưởng tối nay anh muốn tăng ca, nên đã đặc biệt gọi cơm tối cho anh rồi” Quả thực trong tay cô ta đang xách một phần cơm tối.

“Chị Giang cũng ở đây à, thật ngại quá, tôi không biết chị đến đây, chỉ đặt có một phần thôi, hay là bây giờ tôi lập tức gọi điện đặt thêm một phần nhé?”

“Không cần rắc rối thế đâu, chúng tôi ra ngoài ăn bây giờ” Hà Tuấn Khoa ngăn hành động gọi điện của cô ta.

“Hả? Vậy… vậy cũng tốt, một phần này để lại em ăn cũng được” An Thu Huyền vô cùng săn sóc nói.

Hà Tuấn Khoa đang muốn đưa Lâm Hương Giang đi, đột nhiên nghĩ tới gì đó, lại nói với An Thu Huyền một câu: “Cô vào phòng làm việc thu dọn một chút đi.”

An Thu Huyền ngơ hai giây rồi mới lên tiếng: “Vâng, Chủ tịch Hà”

Rõ ràng Lâm Hương Giang thấy nụ cười trên mặt An Thu Huyền cứng lại vài phần, cô đảo mắt nhìn người đàn ông sắc mặt tự nhiên bên cạnh, ông chủ như anh cũng thật không biết cảm nhận của nhân viên, cũng không hỏi trợ lí đã ăn tối chưa đã trực tiếp dặn người ta đi làm việc.

Có điều, cách làm việc của người đàn ông này, cô thích.

Nhìn thấy phần cơm tối đặt cho anh vẫn đang trong tay lại càng tức, cô ta đá thùng rác bên cạnh, đang định vứt hộp cơm vào trong, đột nhiên có một bàn tay từ đằng sau vươn ra bắt lấy tay cô ta.

“Cơm tối ngon như vậy mà vứt đi không phải là lãng phí thức ăn sao?” Một giọng đàn ông trêu tức vang lên sau lưng cô ta.

An Thu Huyền quay đầu lại nhìn, khuôn mặt Hà Tùng Nhân nửa sáng nửa tối dưới ánh đèn, khiến người ta có cảm giác hoảng sợ kì lạ.

Cô ta hất tay anh ra theo phản xạ, thu lại tâm tình rồi giống như đang khách khí, không mặn không nhạt nói: “Cậu chủ Hạo Ngôn sao vẫn chưa đi vậy?”

“Không phải cô cũng chưa đi sao?”

“Tôi là trợ lí của Chủ tịch Hà, còn có chuyện phải xử lí, chưa đi cũng không có gì lạ”

“Trợ lí?” Hà Tùng Nhân đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Cô tận tâm tận lực làm trợ lí tốt của anh ta, đáng tiếc anh ta không hề để một trợ lí nhỏ như cô vào mặt, nếu không cô cũng sẽ không vứt hộp cơm này đi.”

Khuôn mặt An Thu Huyền hơi mất tự nhiên, có loại xấu hổ vì bị người ta nhìn thấy bí mật, lại chết vẫn cần sĩ diện mà cứng mồm nói: “Chủ tịch Hà đi nhà hàng ăn cơm, đương nhiên không cần ăn những loại cơm hộp này”

“Vậy sao anh ta không đưa cô đi cùng?”

Hà Tùng Nhân vẫn là bộ dạng như cười như không cười đó.

“Tôi… tôi chỉ là một trợ lí nhỏ, nào có tư cách…”

“Cô có tư cách, chúng ta đều biết, cô không chỉ là một trợ lí nhỏ, bình thường cô gọi cô tôi một tiếng dì, gọi chú tôi một tiếng anh, hết giờ làm, anh ta không đưa cô đi ăn cơm thì làm sao mà được?” Hà Tùng Nhân ngắt lời cô ta.

Trong lòng An Thu Huyền đang bực bội, bị anh ta nói như vậy, đốm lửa giận kia lại càng khó tiêu hóa.

Chỉ là cô ta vẫn cần biểu hiện ra bộ dạng rất rộng lượng: “Anh Tư Thâm cùng chị Giang đi ăn cơm rồ, tôi đi cùng chẳng phải làm bóng đèn cho bọn họ sao? Tôi không có cái hứng thú ấy”

“Tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi còn phải đi xử lí tài liệu trong phòng làm việc.” An Thu Huyền quay người muốn Đằng sau lưng lại vang lên giọng nói của.

Hà Tùng Nhân: “Cô đừng giả vờ nữa, ai cũng nhìn ra được là cô thích chú nhỏ của tôi, nhìn thấy anh ta ở bên cạnh người phụ nữ khác, trong lòng cô chắc rất không thoải mái nhỉ”

Bước chân của An Thu Huyền bỗng dừng lại, quay đầu trừng mắt nhìn anh ta: “Anh nói bậy bạ gì đó, ai nói là tôi thích Chủ tịch Hà?”

“Không cần ai nói, vừa nhìn là đã nhìn ra rồi” Hà Tùng Nhân đút tay vào túi áo, bộ dạng bất cần đời.

Sắc mặt An Thu Huyền thay đổi, vừa nhìn là đã nhìn ra sao? Vậy… Hà Tuấn Khoa sao lại không nhìn ra chứ?

Hay là anh ấy nhìn ra, nhưng căn bản không hề tiếp nhận?

Còn có Lâm Hương Giang, cô ta cũng có thể nhìn ra sao?

Khó trách thái độ của Lâm Hương Giang đối với cô ta vẫn luôn không nóng không lạnh…

Nhưng mà, thích một người có gì sai chứ?

Hà Tùng Nhân thấy cô ta rũ mắt im lặng không nói chuyện, khuôn mặt lại vô cùng không cam lòng, anh ta khẽ cong môi, tiến gần cô ta thêm một bước.

“Thực ra vấn đề cô và tôi gặp phải đều giống nhau, chỉ bằng chúng ta liên thủ, thế nào?” anh bước đến trước mặt cô ta, đè thấp giọng nói.

An Thu Huyền nâng mắt khó hiểu nhìn anh, híp mắt lại hỏi: “Liên thủ? Là ý gì?”

*Ý là chúng ta hợp tác tách bọn họ ra, chú nhỏ tôi là của cô, mà Lâm Hương Giang… là của tôi”

Đồng tử An Thu Huyền đột ngột co lại, kinh ngạc không thôi nhìn thẳng anh.

Lâm Hương Giang? anh ta muốn có Lâm Hương Giang?

“Anh thích cô ta sao?” Cô ta nghỉ hoặc hỏi Đáy mắt Hà Tùng Nhân lóe lên tia sáng lạnh, trên người đột nhiên tỏa ra hơi thở lạnh lùng âm trầm, anh ta phun ra một câu: “Cô ấy vốn là của tôi!”

An Thu Huyền không hiểu giữa anh ta và Lâm Hương Giang xảy ra chuyện gì, chỉ là bị dáng vẻ đột nhiên lạnh lùng của anh ta dọa Sợ.

Một con người âm tình bất định như vậy, cô ta không dám hợp tác với anh.

“Tôi không muốn hợp tác với bất kì ai, cũng không quan tâm anh và Lâm Hương Giang có chuyện gì, bây giờ tôi chỉ muốn làm tròn trách nhiệm công việc, anh đi tìm người khác đi” An Thu Huyền tuôn ra một câu rồi lập tức bước nhanh rời đi.

Hà Tùng Nhân không ngăn cô ta lại, chỉ là nhìn chăm chăm bóng lưng cô ta cười lạnh một tiếng, anh ta tin rằng, cô ta sớm muộn cũng sẽ tìm anh hợp tác cùng nhau thôi.

Bình Luận (0)
Comment