Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 383

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 383: Không phải cố ý dẫn vặt cô ấy

Hà Tuấn Khoa đi tới ngã rẽ ở hành lang, ở nơi không người, nhận cuộc điện thoại kia.

*A lô?” Dù là số lạ, nhưng trực giác nói cho anh biết, đối phương là ai.

Cũng như trước, đối phương lần này vẫn dùng máy đổi giọng: “Tổng giám đốc Khoa, cô Giang dùng thuốc giải, giờ tỉnh rồi chứ?”

Nghe thanh âm quái dị của đối phương, có vẻ như tận lực thay đổi giọng nói vì không muốn ai nhận ra mình vậy

Trán Hà Tuấn Khoa hơi nhăn lại, lẽ nào anh biết người này?

*Có lời gì nói thẳng” Giọng anh lạnh lùng nói.

Đối phương không để tâm, cười: “Nghe giọng điệu của anh, xem ra cô Giang tỉnh rồi, tuy nhiên lần trước tôi quên nói cho anh biết, thuốc giải đưa cho anh chỉ có thể giải được một nửa chất độc, muốn giải hết, phải dùng thêm lần nữa” Ý là, hẳn.

Ánh mắt Hà Tuấn Khoa phát lạnh: “Anh đùa giỡn tôi sao?” Thật rất đáng chết!

anh cũng không muốn nhìn cô ấy chịu khổ vì anh, đúng không?”

thuốc giải còn trong tay Không đợi Hà Tuấn Khoa lên tiếng, cuộc đối thoại đã bị ngắt.

Tay anh cầm chặt điện thoại, rũ xuống bên người, trên người tản ra từng tầng khí lạnh.

Hà Tùng Nhân đứng bên cửa sổ, nhìn chăm chằm di động vừa ngắt máy, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt.

Hắn có chút không chờ nổi, không thể tiếp tục để Lâm Hương Giang ở lại bên cạnh chú út.

Mà cách duy nhất có thể khiến Lâm Hương Giang triệt để hết hy vọng là khiến chú út và An Thu Huyền kết hôn thật.

Chỉ cần họ làm giấy đăng ký kết hôn, thành vợ chồng thật, đời này Lâm Hương Giang sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.

Đây cũng là lý do tại sao hẳn phải hợp tác cùng An Thu Huyền, hẳn cần một người phụ nữ tới ngáng đường chuyện tình cảm của họ.

Hiện giờ, chuyện khiến hẳn sốt ruột chính là thuốc giải còn chưa điều chế được, xem ra hẳn phải tự mình đi giải quyết chuyện này.

Độc là hẳn bảo chúng hạ, nhưng hẳn không muốn mạng của Lâm Hương Giang.

Hà Tuấn Khoa với vẻ mặt trầm ngâm đi từ ngã rẽ hành lang về đến trước cửa phòng bệnh.

Trong lòng có giọng nói đang kêu gào, anh rất muốn gặp cô một lần, nhưng nghĩ tới cuộc điện thoại vừa rồi, tay nâng lên lại hạ xuống.

“Anh ở đây làm gì?” Phía sau thình lình vang lên một giọng nói mỉa mai.

Là Nguyễn Cao Cường, anh ta mới ra ngoài mua ít thức ăn cho Lâm Hương Giang về.

Hà Tuấn Khoa liếc nhìn thức anh trong tay anh ta, thoáng quan liền nhận ra đều là đồ Lâm Hương Giang thích ăn, có người anh này chăm sóc cô, anh có thể yên tâm một chút.

Hà Tuấn Khoa khôi phục vẻ thờ ơ trước sau như một, giọng thản nhiên: “Tôi đến xem cô ấy phục hồi thế nào rồi?”

“Cảm ơn anh quan tâm, chỉ cần anh cách con bé xa một chút, khẳng định con bé sẽ hồi phục tốt” Nguyễn Cao Cường hôm nay thật không muốn gặp anh ta.

Nghĩ đến những ngày này, Hà Tuấn Khoa đều không đến thăm cô, mà em gái ngốc của anh ta đều mỗi ngày nhớ nhung anh ta thì trong lòng lại bốc lên một ngọn lửa giận dữ không tên.

“Anh không nên vào, miễn khuấy động tâm tình của con bé” Nguyễn Cao Cường lướt qua anh, định mở cửa đi vào, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, dừng bước lại quay đầu nhìn thẳng anh.

“Phải rồi, nói với anh một tiếng, tôi định hai ngày nữa, sức khỏe con bé tốt lên một chút thì đưa nó đi, đến lúc đó anh nên biết điều một chút, đừng ngăn cản chúng tôi.”

Anh ta không muốn Lâm Hương Giang tiếp tục ở lại nơi này.

Ánh mắt Hà Tuấn Khoa hơi trầm xuống, giọng nói trầm trầm lạnh lẽo vô cùng kiên định: “Không được, anh vẫn không thể đưa cô ấy đi”

Nguyễn Cao Cường nghe vậy, vẻ mặt cũng thay đổi: “Làm sao? Anh còn muốn báo thù con bé sao? Con bé bị anh hại thành như: thế còn chưa đủ à?” Nếu là như vậy, anh ta tuyệt đối sẽ không buông tha anh!

“Chất độc trong người cô ấy vẫn chưa giải hết, lần trước chỉ dùng một nửa thuốc giải, cô ấy còn phải dùng nửa còn lại mới có thể giải trừ toàn bộ độc tố, trong khoảng thời gian này, cô ấy không thế ly khai” Hà Tuấn Khoa nói Nguyễn Cao Cường nghe nói như thế thì sợ đến giật mình thon thót, hai hàng lông mày trong nháy mắt nhíu chặt, lạnh lẽo nhìn anh, cả giận nói: “Anh nói cái gì? Con bé mới dùng một nửa thuốc giải thôi sao?”

Anh ta chợt nắm cổ áo Hà Tuấn Khoa: “Anh nói xem, có phải anh cố ý dẫn vặt nó không? Sao không đưa thuốc giải hết trong một lần cho nó?”

So với Nguyễn Cao Cường tâm tình chập chờn, Hà Tuấn Khoa lúc này bình tĩnh khác.

thường, sâu trong tròng mắt đen là một mảnh vắng lặng, cho dù bị đối phương túm áo, cũng không có một tia chật vật.

“Không phải tôi, là bọn cướp này chỉ cho phân nửa thuốc giải, một nửa kia còn phải chờ”

“Chờ sao? Phải chờ tới khi nào? Chúng còn nói yêu cầu gì nữa? Đòi tiền sao?”

Nguyễn Cao Cường rất nghỉ ngờ, rốt cuộc là bọn cướp hay là anh đang giở trờ?

Đối mặt với lời chất vấn của Nguyễn Cao Cường, Hà Tuấn Khoa lại trâm mặc một chút, nếu như là chuyện có thể dùng tiền giải quyết, vậy thì dễ làm.

Chỉ tiếc. .. thứ lũ cướp này muốn không phải tiền.

“Không cần quan tâm bọn chúng muốn gì, chuyện thuốc giải tôi sẽ đích thân lấy về, trước tiên, anh cứ để cô ấy ở chỗ này tĩnh dưỡng, giải độc xong tôi sẽ để mấy người đi”

Vẻ mặt của Hà Tuấn Khoa thoạt nhìn không giống nói đùa.

Ngực Nguyễn Cao Cường phừng phừng lửa giận, rất muốn cho anh một đấm, đều là anh hại Lâm Hương Giang thành như vậy!

Nhưng rốt cuộc anh ta vẫn khắc chế, thả áo anh ra, mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: “Được, tôi đây sẽ chờ, tốt nhất là anh chóng lấy thuốc giải về, con bé không chờ được!”

Dứt lời, anh ta lập tức xoay người định vào phòng bệnh, cuối cùng nói một câu: “Anh đi đi, đừng tới quấy rầy n¡ Nguyễn Cao Cường rất nhanh mở cửa đi vào, rồi lập tức đóng cửa lại, hoàn toàn ngăn anh ở bên ngoài.

Hà Tuấn Khoa nhìn chòng chọc lên cánh cửa trước mắt, không ngờ có một ngày, khoảng cách giữa bọn họ lại là một cánh cửa.

Lâm Hương Giang đang nghĩ xem vì sao.

Hà Tuấn Khoa đã đến cửa còn không chịu vào?

Lúc này thấy Nguyễn Cao Cường trở về, nhịn không được nhìn đẵng sau anh ta mấy lần, không thấy hình bóng của Hà Tuấn Khoa, trong lòng không khỏi có vài phần mất mát.

“Đói bụng rồi hả? Anh mua đồ ăn em thích đây, thừa dịp còn nóng ăn đi” Nguyễn Cao Cường đến trước mặt cô, che giấu sự tức giận vừa xong, mỉm cười nói với cô.

Lâm Hương Giang không có tâm tình gì, nghi hoặc nhìn anh ta, hỏi: “Anh nói chuyện với ai ở cửa thế?” Cô mơ hồ nghe được giọng nói, lại không nghe rõ là ai.

Động tác trên tay Nguyễn Cao Cường khựng lại một chút, ánh mắt lóe lên một cái, nhưng rất nhanh trấn định trở lại *À, là bác sĩ, anh nói tình trạng của em cho anh ta, biết hiện giờ em đã bình phục.

không tệ nên anh ta không vào nữa” Nguyễn Cao Cường nói.

Trong lòng Lâm Hương Giang vốn còn có chút hy vọng, giờ liền triệt để chìm xuống, hóa ra là bác sĩ, không phải anh ấy…

Nguyễn Cao Cường sao lại nhìn không ra vẻ mất mát của cô, thâm tâm chửi bới Hà Tuấn Khoa vài câu, bên ngoài vẫn không chút gợn sóng, đưa thức ăn đến trước mặt: “Mau ăn đi”

Lâm Hương Giang thở dài một hơi, tự an ủi mình, có lẽ anh ấy quá gấp, chờ anh xong việc, nhất định sẽ đến thăm cô.

Bình Luận (0)
Comment