Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 385

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 385: Tại sao cướp hôn lễ của tôi

Lâm Hương Giang không dám tin nhìn chằm chằm vào ngày đăng ký trên giấy kết hôn, hôm qua, vậy mà lại là ngày hôm qua!

Rõ ràng ngày hôm qua cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại của anh ở cửa, vậy mà anh không vào nhìn cô một cái, có phải là lúc đó anh chuẩn bị đi đăng ký giấy kết hôn không?

Bởi vì phải đi đăng ký nên không vào thăm cô, phải không?Đọc tại truyen3.one để chúng mình có động lực ra chương mới nhé.

Tay cô run đến nỗi không cầm chắc được giấy kết hôn, cuốn số đỏ trong tay cô rơi xuống đất, còn cô động cũng không động, cả người choáng váng, sắc mặt rất xấu.

An Thu Huyền sửng sốt, vội vàng nhặt giấy kết hôn lên còn đau lòng thổi thổi, đối với cô ta cuốn sổ này quan trọng hơn bất cứ thứ gì Thấy Lâm Hương Giang ngây ngốc.

không động đậy, cô ta vốn muốn khoe khoang thêm một chút, nhưng lúc này lại có chút lo lắng, không phải là bị kích thích đến ngốc rồi chứ?

“Chị Giang, chị không sao chứ?” An Thu Huyền hỏi.

Cô ta đột nhiên sợ hãi, cầu xin tha thứ: “Chị Giang, không liên quan đến em, là anh Tuấn Khoa muốn cưới em cũng là anh ấy muốn cùng em kết hôn…”

Lâm Hương Giang hoàn toàn không nghe thấy gì cả, sự tức giận đã khiến cô không còn lý trí.

Lúc cô sắp mất kiểm soát, cửa phòng liền bị mở ra, người đó chạy lại ôm cô, tách hai người ra.

“Giang, em sao rồi? Em bình tĩnh lại đi, có anh ở đây!” Nguyễn Cao Cường ôm lấy cô, an ủi cô.

An Thu Huyền ngã ngồi xuống đất, sắc mặt trắng bệt, thật sự bị dọa không nhẹ, bộ dạng vừa nấy của cô dường như muốn giết chết cô ta vậy!

Nguyễn Cao Cường thật sự có thể khiến cô từ từ bình tĩnh lại, cô dựa vào vòng tay anh, thở hổn hển không ngừng, cơ thể vẫn còn đang run rẩy.

Nguyễn Cao Cường trừng mắt nhìn An Thu Huyền dưới mặt đất, lông mày nhíu lại, chết tiệt, cô ta đã nói gì mà khiến em gái anh kích động đến như vậy?

“Được rồi, không sao rồi, không sao rồi…”

Anh võ nhẹ vào lưng cô.

“Anh, anh nói thật cho em biết, Tuấn Khoa có phải là đã kết hôn với cô ta? Bọn họ cũng tổ chức hôn lễ rồi đúng không?” Lâm Hương Giang bình tĩnh lại, lập tức quay lại nhìn anh chằm chằm hỏi.

Vẻ mặt Nguyễn Cao Cường hơi thay đổi, hóa ra là vì chuyện này!

Anh lại lạnh lùng liếc nhìn An Thu Huyền, là cô ta nói với Lâm Hương Giang chuyện kết hôn?

Nếu như vậy thì không thể tiếp tục giấu giếm cô nữa…

Vẻ mặt Nguyễn Cao Cường có chút nặng nề, khẽ gật đầu: “Ừm”

Sau khi nghe được đáp án khẳng định, Lâm Hương Giang cảm giác như trái tim mình bị vỡ vụn, đau đớn đến mức không thể thở được, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.

Nhìn thấy cô khóc, Nguyễn Cao Cường đau lòng không chịu được, vội giúp cô lau nước mắt: “Em đừng khóc, loại đàn ông như vậy không đáng để em khóc, em yên tâm anh nhất định sẽ giúp em dạy dỗ anh ta thật tốt”

“Anh… “Vừa nói ra thì cô không kiềm được đau lòng, nước mắt không ngừng rơi, nghẹn ngào nói: “Anh, anh ấy có phải là muốn trả thù em mới nói muốn kết hôn với em không?” Đến hôn lễ chính thức, anh ấy lại bỏ rơi cô cưới người khác, khiến cô bị tất cả mọi người cười chê?

Thấy mắt, mũi cô đỏ lên vì khóc, Nguyễn Cao Cường càng đau lòng, trong lòng anh đã đem hà Tuấn Khoa xé thành tám mảnh rồi!

Anh hung hăng trừng mắt nhìn An Thu Huyền, cô ta đến lời này cũng nói với Lâm Hương Giang rồi?

Cái này thì An Thu Huyền có chút vô tội rồi, cô ta còn chưa kịp nói báo thù gì thì đã bị Lâm Hương Giang bắt được còn suýt nữa đã bị thương.

Nguyễn Cao Cường mím môi không mở miệng được, Lâm Hương Giang lau hết nước mặt trên mặt đi rồi nói: “Em muốn gặp anh ấy, anh tìm anh ấy giúp em!”

“Bây giờ?” Nguyễn Cao Cường không muốn bọn họ gặp nhau lắm.

“Đúng, em bây giờ liền muốn gặp anh ấy!” Cô rất kiên quyết, hít sâu một hơi rồi nói: “Nếu anh không giúp thì em sẽ tự mình đi gặp anh ấy” Cô hôm nay phải gặp Hà Tuấn Khoa.

“Anh đi, anh đi…” Nguyễn Cao Cường bất lực thở dài, vấn đề phải được giải quyết.

An Thu Huyền không thể tiếp tục ở lại đây nữa, vội vàng nói: “Tôi giúp cô tìm anh ấy” Nói xong liền cầm túi xách rời đi.

Hà Tuấn Khoa nghe thấy Lâm Hương Giang ồn ào muốn gặp anh, mày kiếm cau lại, đôi mắt chim ưng sắt bén nhìn An Thu Huyền, hỏi: “Cô ấy sao lại gây loạn? Cô đi gặp cô ấy rồi?”

Không thể không khâm phục anh trong nháy mắt đã nhìn ra vấn đề, An Thu Huyền gật đầu, bộ dạng sợ hãi và tự trách: “Em…em chỉ là muốn đến thăm cô ấy, không ngờ cô ấy lại nhìn thấy nhãn cưới rồi ép hỏi em…em nhịn không được mới nói chuyện kết hôn.”

Khuôn mặt tuấn tú của Hà Tuấn Khoa nhất thời ảm đạm xuống, dùng ánh mắt như chim ưng lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô đi thăm cô ấy hay là cô đi khoe nhẫn cưới?”

Anh một câu liền chọc trúng tim đen của cô ta, làm cô giật cả mình nhưng cô ta nhanh chóng phản ứng lại, hai mắt đỏ hoe khóc: “Em…em không có khoe khoang, em thật sự muốn đi thăm cô ấy, em không nên nói chuyện kết hôn với cô ấy, là em sai rồi, anh Tuấn Khoa anh đánh mắng hay trừng phạt gì cũng được, hu hu hu…”

Hà Tuấn Khoa còn chưa kịp trách cô ta thì cô ta đã khóc trước rồi.

Nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ, anh buồn bực, không kiên nhẫn mà nói một câu: “Đủ rồi, về sau không có sự cho phép của tôi cô không được đi gặp cô ấy!” Anh lạnh lùng nói rồi nhấc chân rời đi.

An Thu Huyền vẫn còn đang nức nở, cho đến khi nhìn bóng lưng anh biến mất cô ta mới ngừng khóc, đáy mắt hiện lên một tia cười lạnh.

Hà Tuấn Khoa vào phòng bệnh thì thấy Lâm Hương Giang ngồi ở đầu giường không nói lời nào, có vẻ là đang đợi anh.

Mới vài ngày không gặp, sắc mặt cô ấy vẫn không tốt, gầy đi trông thấy, trong lòng anh có chút nhói đau.

Ngay khi anh xuất hiện, Lâm Hương Giang liền nhìn chăm chăm vào anh, như thể muốn nhìn thấu con người anh.

Nguyễn Cao Cường đứng bên cạnh không cho Hà Tuấn Khoa sắc mặt tốt: “Kêu anh đến là muốn anh giải thích một chút, nói rõ với Giang tại sao anh lại kết hôn với người khác, anh nói cho cẩn thận, nếu anh nói gì làm tổn thương em ấy, tôi sẽ không tha cho anh!”

Đây là cảnh cáo Hà Tuấn Khoa không được nói mấy câu trả thù gì đó, không được kích thích cảm xúc của Lâm Hương Giang.

Không đợi Hà Tuấn Khoa lên tiếng thì Lâm Hương Giang đã nói trước: “Anh, anh ra ngoài trước đi, em muốn một mình nói chuyện với anh ấy” Nghe giọng của cô dường như đã hoàn bình tĩnh lại.

“Giang…” Nguyễn Cao Cường lo lắng, sao anh có thể để em ấy một mình đối mặt với Hà Tuấn Khoa chứ?

“Anh, không sao đâu, em bây giờ rất tốt: Cô chắc chắn bây giờ mình có thể chịu bất kỳ đả kích nào, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.

Nguyễn Cao Cường do dự một chút, im lặng hồi lâu mới thỏa hiệp: “Được, hai người nói đi, anh ở bên ngoài, có việc gì thì lớn tiếng gọi anh”

Bình Luận (0)
Comment